Thù hận từ thời kỳ nữ hoàng Elizabeth thống trị đã ăn sâu bén rễ, hai gia tộc đấu từ trên đài đến đấu bên dưới, bất luận là chính trị, hay trao đổi buôn bán, không chỗ nào không đấu.
Dựa vào kinh doanh mà thăng tiến lên địa vị nhóm giai cấp tư sản, cho dù làm việc gì, nếu như muốn hòa đồng tốt ở Luân Đôn, cần phải leo lên cái thế quyền quý nào đấy, mà hai đại gia tộc đó là hàng đại biểu lớn nhất.
Mười phút sau, Worth mặc vào tây phục tơ bằng nhung đen đẹp trai đến đáng sợ, bước xuống bậc thang trải thảm dài dệt bằng gấm hoa, Mirren đi theo sau, đằng sau còn có Đồng Ly Ly theo đuôi.
Nàng tò mò chớp chớp cặp mắt đen, ngắm nghía quanh phòng khách trang hoàng lộng lẫy, lại sờ từng cái đồ cổ trang sức đi qua, thở dài trong lòng, nếu có thể đem những vật báu này cùng xuyên qua về hiện đại, nàng cùng bà ngoại có thể phát tái to!
“Đã lâu không gặp, Worth”.
Trong đại sảnh lộng lẫy quý phái, một người đàn ông trẻ cũng đẹp trai giống vậy vốn dĩ đang đưa lưng về phía mọi người, theo tiếng bước chân gần đến, anh ta chậm rãi xoay người qua, búi tóc màu vàng đậm khiến cho vẻ đẹp trai của anh ta thoạt trông hơi nặng nề một chút.
Đồng Ly Ly mắt nhìn gần như choáng váng, ba người đàn ông trong đại sảnh này đứng xếp hàng, gần như có thể hợp thành một dàn mỹ nam trời sinh thời đại Victoria, mà nàng người đại diện này chắc chắn có thể lao vào một chuyến.
Ực…….
Mộng đẹp vậy đủ rồi, trở về sự thật nào.
Có ngốc cũng nhìn ra được, cái người đẹp trai kia với Worth là khách không mời mà đến, tản ra sự căng thẳng thù địch.
Mặc cho cử chỉ điệu bộ của bọn họ có tao nhã, không hề làm mất phong thái xuất thân quý tộc, ánh mắt hai bên còn lạnh lẽo hơn so với miền Bắc của Trung quốc, phảng phất như không khí quanh mình đều đóng băng, khiến lòng người hoang mang.
“Bớt nói xàm đi, anh tới đây có việc gì sao?” Ngay cả chào hỏi cơ bản cũng bỏ bớt, vẻ mặt Worth lạnh lùng đi vào trọng điểm.
"Nghe nói, tối hôm qua trên yến hội của anh xuất hiện nô lệ Trung quốc nhập cư trái phép”.
Simon đồng thời cất giọng, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời cũng chuyển hướng sang Đồng Ly Ly.
Đồng Ly Ly cứng đờ, có cảm giác bị rắn độc để mắt tới, không hiểu sao, nàng lại muốn trốn phía sau Worth.
Nhưng ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu này, lập tức bị nàng bác bỏ.
Cho dù muốn trốn, chắn chắc phải trốn phía sau Mirren có gương mặt giống như Ryan cơ, sao lại là cái người phóng đãng vô sỉ ác ôn kia, hứ!
Cặp mắt Worth lóe lên, thân hình cao lớn di chuyển, cố ý che đi hình dáng bé nhỏ của Đồng Ly Ly, không để Simon tiếp tục nhìn ngắm người của anh.
Đúng vậy, người của anh.
Từ trong khoảnh khắc nàng hiện thân ở trên yến hội của anh, trộm đi đồng hồ vàng ròng của anh, nàng chính là người của anh, thuộc về anh.
“Một người nô lệ Trung quốc cũng đáng giá để cho công tước Simon cao quý phải quan tâm sao? Xem ra anh quá nhàn rỗi.
Hay là sự nghiệp của gia tộc Charlemagne đang suy sụp? Lại có thời gian rảnh đi quan tâm chuyện nhàm chán này”.
Worth cười khẽ, trong nụ cười đầy ý châm chọc.
Từ khi nước Anh cùng các nước khác bắt đầu lui tới mua bán, tất cả quý tộc cũng bắt đầu đầu tư hàng loạt, mua bán đồ cổ, công xưởng sản xuất đồ sứ, lá trà nhập khẩu đến từ Trung quốc hoặc Ấn Độ, công nghiệp dệt hoặc quán trà cùng đầu tư kiến trúc, phàm là có thể tăng của cải thế lực đều có thể cùng giao thiệp buôn bán, cạnh tranh tất nhiên không thể tránh.
Vốn vì hai đại gia tộc Holt cùng Charlemagne là kẻ thù truyền kiếp, đương nhiên sẽ không bỏ qua mọi cơ hội làm cho đối phương biết, bất luận là vì tiền hay vì thế, hoặc vì thể diện, dưới mọi sự nghiệp bọn họ đều đánh nhau.
Nay, quyền thế tài sản của hai đại gia tộc có thể nói là có thế lực ngang nhau, gây ảnh hưởng cả hướng phát triển mậu dịch của toàn nước Anh, cho dù là hoàng thất đại thần có địa vị cao, cũng phải kính nể hai người, không chút dám thất lễ.
Simon mỉm cười, nói: “Thật đúng là khéo, mấy ngày trước thương đội của ta đúng lúc từ Trung quốc lên thuyền quay về Luân Đôn, cũng mang về vài nô lệ Trung quốc, mấy người nô lệ kia vừa lên bến tàu liền bỏ trốn …….
Nói tới đây, anh hẳn là hiểu ta đang nói gì rồi”.
“Anh nói láo!” Đồng Ly Ly kích động chạy tới, đã quên mất trên người đang mặc váy dài nặng nề thời kỳ Victoria, thiếu chút bị gấu váy đăng ten kéo trượt chân.
.