Tối đến, An Giai Kỳ đi làm trở về nhà, vừa vào nhà đã thấy Lãnh Dạ đang ngồi ở ghế sofa xem tài liệu cùng với chiếc máy tính trên bàn.
Cậu dè dặt lại gần, ôm lấy cánh tay hắn ra sức lấy lòng nói:"Chú, em nhờ chú cái này được không?".
Lãnh Dạ vẫn đang bận làm việc nhưng không bỏ qua câu hỏi của An Giai Kỳ, hắn đáp:"Nói đi chú vẫn đang nghe đây".
An Giai Kỳ ấp úng nói:"Chuyện...chuyện là...vừa tháng trước em ở trên show, em có nói nếu MV mới của em cán mốc 700 triệu Views thì sẽ mời Chủ tịch LD lên biểu diễn cùng nhau trong sự kiện Little Star, chú...chú giúp em được không?".
Nghe xong, Lãnh Dạ ngưng lại động tác, nhìn An Giai Kỳ không nói gì chỉ kéo cậu vào ăn tối.
Ăn xong thì một lúc sau đến giờ ngủ, Lãnh Dạ kêu An Giai Kỳ đi ngủ trước nhưng cậu một mực đợi Lãnh Dạ đi ngủ thì mới đi.
.
||||| Truyện đề cử: Tương Tư Từ Lần Đầu Tiên |||||
Lãnh Dạ thở dài, thôi thì đành mặc kệ cậu vậy.
Làm xong việc thì cũng hơn 11h, hắn cất máy tính đi, xoa xoa hai mắt rồi nhìn về phía ghế sofa thấy An Giai Kỳ đang co người lại, lòng chợt nổi lên xót xa, tiến đến ghế, bế cậu lên đưa về phòng ngủ.
Đã một tuần trôi qua, Lãnh Dạ luôn đi sớm về khuya, mấy ngày trước thì còn làm bữa tối bữa sáng để cậu ăn còn bây giờ thì toàn là đồ ăn do Ôn Niên đưa tới.
Kể từ khi An Giai Kỳ hỏi Lãnh Dạ vụ cùng cậu biểu diễn trên sự kiện Little Star thì từ lúc ấy Lãnh Dạ đối xử với cậu lạnh nhạt dần, đến gặp mặt còn thấy khó khăn, buổi trưa không còn dành chút thời gian nói chuyện với nhau.
Ngồi trong phòng studio, An Giai Kỳ than ngắn thở dài, buồn chết đi được.
Thấy cậu như vậy, mặt mày thì không còn chút sức sống, Ôn Niên lo lắng hỏi han:"Giai Kỳ à, em sao vậy?".
An Giai Kỳ chán nản trả lời:"Dạo này chú làm sao ấy, không còn quan tâm đến em, cuối cùng là tại sao vậy?".
Ôn Niên chống cằm suy nghĩ, anh nói:"Hay là bước vào thời kỳ chán nhau rồi".
Nghe xong An Giai Kỳ hoảng hốt, aaaa nếu như vậy thì khác nào đi giết cậu luôn đi, cậu nghĩ bụng:"Nếu buớc vào thời kỳ này không cẩn thận là chia tay luôn đó, aaaa không muốn đâu, chú kêu thương mình mà tuyệt đối không thể chán mình được aaaaaa".
An Giai Kỳ nước mắt ngắn nước mắt dài nói:"Anh đừng làm em lo mà (。ŏ﹏ŏ)".
Ôn Niên thở dài không biết nói gì hơn.
Đến trưa, An Giai Kỳ lọ mọ đi lên phòng làm việc của Lãnh Dạ, tiến đến chỗ hắn đang làm việc, cậu làm nũng nói:"Chú, dạo này chẳng thèm quan tâm em thế, hay chú, chú hết thương em rồi!".
Lãnh Dạ đang tập trung vào làm việc, hắn không muốn bị làm phiền liền nói:"Em đi ra chỗ khác để chú làm việc".
An Giai Kỳ ủy khuất, cậu liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Đi vào phòng vệ sinh, cố kìm nén nước mắt, chắc chú hết thương mình thật rồi, hay do mình đòi hỏi quá đáng chăng?
Lãnh Dạ vẫn lao đầu vào làm việc, thật sự không có thời gian quan tâm đến An Giai Kỳ, điều đó khiến cậu càng trở nên tủi thân hơn.
Nhiều lần muốn nói lại thôi.
Chỉ còn một tuần nữa là đến sự kiện Little Star, An Giai Kỳ đã viết xong ca khúc, đang không biết có nên đưa cho Lãnh Dạ hay không thì Ôn Niên cầm lấy tờ giấy nói:"Để anh đưa cho Lãnh tổng, em cứ làm tốt việc của mình đi".
An Giai Kỳ chỉ đành gật đầu, suốt mấy ngày qua, gặp được Lãnh Dạ quả thật rất khó đi, sáng thì đi sớm, tối thì về muộn, cậu càng lúc càng sợ hơn, sợ Lãnh Dạ thật sự ghét cậu rồi.
Đến ngày diễn ra sự kiện, An Giai Kỳ mặc lên người bộ vest trắng nổi bật tiến vào sự kiện.
Sự kiện Little Star cũng là một sự kiện quốc dân chỉ đứng sau sự kiện Ngôi sao sáng.
Sau khi khai mạc xong thì đến phần biểu diễn các tiết mục, tiết mục của An Giai Kỳ xếp cuối cùng, cậu lo lắng đủ điều, mặc dù Ôn Niên có nói là cậu cứ biểu diễn đúng với của cậu là được nhưng lo thì vẫn là lo thôi.
Cuối cùng cũng đến tiết mục của An Giai Kỳ, từ sau cánh gà sân khấu đi lên, sự kiện này được phát trực tiếp trên mạng, thấy một mình cậu, đám antifan bắt đầu công kích:
"Sao rồi, kêu mời chủ tịch mà, có thấy đâu"
"Haha chắc là lừa đảo rồi"
"Không làm được còn đòi oai"
...!
Cũng có fan của An Giai Kỳ lên tiếng bênh vực cho cậu nhưng vẫn bị antifan công kích ác liệt.
Mặc dù rất lo lắng nhưng cậu vẫn phải hát, điều chỉnh lại biểu cảm, cùng giai điệu nhạc nhẹ nhàng có phần mê hoặc, cùng giọng hát vừa ngọt ngào như mời gọi, vừa sexy quyến rũ vang lên:
[ Chẳng có một ánh hào quang nào cả
Cưng à, chính ta đã làm cho cái địa ngục này nóng rực lên
Một hoả ngục
Chính ta đã khiến cho những điều xấu xa kia trở nên thú vị như này
Nơi địa ngục tối tăm hoá nóng bỏng]
Hát xong phần của mình, An Giai Kỳ buông mic, tim đập thình thịch, nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một nỗi sợ ập đến, lúc này đám antifan càng công kích ác hơn.
Mọi chuyện trở nên gay cấn thì một tia ánh sáng chiếu đến phía chỗ một người đàn ông đang ngồi, hắn đeo mặt nạ, mặc một bộ vest đen trông lịch lãm mà cũng đầy huyền bí, giọng hát trầm đầy sức quyến rũ vang lên, hắn đứng dậy tiến đến phía An Giai Kỳ, vừa đi vừa hát, liếc mắt qua ống kính:
[Thật tệ hại làm sao, em là một ác ma
Nhưng lại ngọt ngào như một viên sô cô la
Em là vị thánh ngự trị trong lòng tôi
Cứ ngỡ trái tim tôi đang rạo rực lên vì yêu em, nhưng thật ra là....!
Linh tính đang mách bảo tôi hãy mau chạy trốn khỏi em]
Lãnh Dạ tiến đến bên cạnh An Giai Kỳ, hắn nhếch môi cười với cậu khiến cậu như vỡ oà, đến lượt An Giai Kỳ hát:
[ Chẳng có ánh hào quang nào cả
Cưng à, tôi chính là người khiến cho địa ngục này nóng bỏng đến thế
Một hoả ngục
Chính ta đã làm cho những điều xấu xa trở nên thú vị như vậy đó
Địa ngục này nóng rực lên vì lửa giận của ta]
GK&LD:[ Thật khó để cưỡng lại trước những điều xấu xa
Nơi địa ngục này thật nóng bỏng làm sao]
LD:[Phấn khích như chiếc đèn chùm, làm nứt trần nhà
Cứ cho em là vị thần tối cao thì cũng biến mất như chơi đấy
Tôi đã bị hấp dẫn bởi nhan sắc lộng lẫy của em
Nhưng lòng tôi biết rõ, tôi đang run sợ]
GK:[ Những việc xấu xa luôn hấp dẫn mà
Địa ngục tối tăm hoá nóng cực
Địa ngục đã hấp dẫn ta...lalala~]
Sau khi kết thúc bài hát, tất cả nghệ sĩ, ca sĩ, diễn viên,...khán giả vỗ tay như sấm, đám antifan im bặt không nói gì.
Kết thúc sự kiện, An Giai Kỳ nhận được ba chiếc cup danh giá.
Ôn Niên cầm lấy cup rồi nhanh chóng đưa An Giai Kỳ đi đến sân bay, từ chối tham gia bữa tiệc.
Đang chưa hiểu chuyện gì, Ôn Niên giải thích qua loa:"Lãnh tổng đang đợi em ở sân bay trên máy bay tư nhân, em chỉ cần biết thế thôi, phần còn lại Lãnh tổng sẽ giải thích cho em sau".
Nói xong tập trung lái xe.
Đi đến sân bay, có người ra đón An Giai Kỳ lên máy bay.
Trên máy bay tư nhân, An Giai Kỳ tiến đến chỗ Lãnh Dạ đang ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh.
Hắn biết là cậu, không mở nổi mắt nữa, hắn liền dựa vào vai An Giai Kỳ, giọng nói nhỏ nhẹ như sắp mất hết sức nói:"Cho...cho chú mượn vai một chút".
Rồi ngủ thiếp đi, thôi thì đợi đến nơi, nếu tỉnh ngủ thì giải thích với An Giai Kỳ sau vậy.
An Giai Kỳ nhìn khuôn mặt Lãnh Dạ, khuôn mặt có vẻ rất mệt mỏi, trên mắt hiện lên quần thâm, nhìn thấy mà khiến cậu cũng đau lòng, rốt cục tại sao hai tuần qua chú lại bỏ bê mình vậy, muốn trách nhưng cậu không thể trách được..