Kết thúc ngày đầu tiên của lễ hội, Lãnh Dạ đưa An Giai Kỳ trở về khách sạn.
Vừa mới vào phòng, nhân lúc Lãnh Dạ không để ý, An Giai Kỳ đang tính chạy thì hắn kéo lấy cổ áo cậu lại nói:"Tính đi đâu? Hửm?".
An Giai Kỳ dãy dụa muốn thoát nhưng bất thành, cậu nói:"Chú, tha cho em đi, em lỡ lời".
Không quan tâm An Giai Kỳ nói gì, Lãnh Dạ bế cậu lên ném xuống giường, rồi tự cởi áo ra.
Cơ bụng săn chắc, màu da hơi ngăm quyến rũ, An Giai Kỳ nhìn mà nuốt nước miếng, lạ ghê, hắn quanh năm ngồi ghế làm việc, đã không bụng bia thì thôi đi, đằng này còn hẳn tám múi săn chắc kìa.
Lãnh Dạ đè An Giai Kỳ xuống, nói khẽ vào tai cậu:"Tự làm tự chịu".Rồi thổi hơi nóng vào tai An Giai Kỳ khiến cậu rùng mình.
Khẽ cắn nhẹ lên vành tai cậu rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng, ra sức ngấu nghiến nó khiến nó đã đỏ nay đỏ hơn.
Tách đôi môi ra, kéo theo đó là sợi chỉ bạc, An Giai Kỳ thở hổn hển, tiếp đó hắn hôn lên chán, chóp mũi, hôn lên má rồi cằm, dần dần trượt xuống cổ, để lại vài dấu ấn lên nó.
Tiếp đến là Lãnh Dạ từ từ lột sạch quần áo của cậu ra, hôn lên xương quai xanh rồi cắn nhẹ lên nó.
An Giai Kỳ được một trận rùng mình, cố gắng đẩy Lãnh Dạ ra nói:"Chú...chú...hay...hay là mình đi tắm trước đi....em...em thấy người mình bẩn lắm, toàn mồ hôi thôi".
Lãnh Dạ không quan tâm, bắt lấy bàn tay xinh đẹp của cậu, l*êm m*t rồi cắn nhẹ trên đầu ngón tay nói:"Không sao, chú không chê Kỳ bẩn đâu".
Khóc không ra nước mắt, lần này thì hay rồi, đúng là cái miệng hại cái thân, đáng sợ quá.
Ngắm nhìn nhũ hoa trên ngực cậu, đối với Lãnh Dạ, nó thật cũng quá đáng yêu đi, đáng yêu như chủ nhân của nó vậy.
Đôi tay hư hỏng không ngừng trêu đùa lên nhũ hoa khiến đầu nhũ hoa run rẩy cứng lên.
Nhịn không được, Lãnh Dạ liền cúi xuống l*êm m*t rồi cắn lên nó, lần nào làm t*nh cũng vậy, biết điểm yếu của người ta thì cứ ra sức mà trêu đùa, cả người An Giai Kỳ trở nên nhạy cảm, cậu run rẩy hết cả người, một cỗ khó chịu dâng đến, giọng nói như gợi tình vang lên:"Chú...chú...a~...đừng...đừng động vào....haaa...đừng động vào mà....a~".
Lúc này dục vọng đã che hết lý trí, Lãnh Dạ không quan tâm An Giai Kỳ nói gì, hắn chỉ biết đùa nghịch hai nhũ hoa trên ngực cậu.
Muốn đẩy ra nhưng vô lực, cậu đành mặc kệ số phận để Lãnh Dạ thích làm gì thì làm.
Sau khi nghịch nhũ hoa chán rồi, Lãnh Dạ dần di chuyển tay xuống cậu nhỏ của An Giai Kỳ, nó đã c**** c*** từ nãy đến giờ, nắm lấy vật nhỏ mà trêu đùa.
An Giai Kỳ khó chịu, đôi mắt hiện lên tầng sương mỏng, cậu khẽ r*ên:"A~...chú, chú...em...em...muốn ra...Ah...."
Lãnh Dạ nhìn An Giai Kỳ rồi cười nhếch môi, xem ra nhóc con không chịu nổi nữa rồi.
Hắn buông vật nhỏ ra khiến cậu vừa lên đến đỉnh liền hụt hẫng, cậu trơ mắt nhìn hắn, hắn ghé sát tai cậu nói:"Muốn ra? vội gì".
Nói xong liền cắn lên vành tai cậu khiến nó đỏ lên.
Bàn tay không yên phận mà lần nữa mò tay đến hoa cúc của cậu, hắn đưa thẳng hai ngón vào trong, An Giai Kỳ bấu chặt lấy tay Lãnh Dạ, miệng kêu r*ên:"A~ chú, đừng, đừng mà".
Lãnh Dạ như tìm thấy gì đó liền nói:"A, thấy rồi".
Nhấn vào điểm đó.
An Giai Kỳ giật mình, cậu liền b*ắn ra chất lỏng, cả người run rẩy.
Lãnh Dạ lấy từ trong tủ ra lọ dung dịch bôi trơn cùng với mấy cái bcs, hắn lật người cậu lại để cậu nằm xấp xuống, nhìn hai quả đào, khẽ liếm môi rồi cắn lên nó, An Giai Kỳ đau điếng quát to:"Chú là chó à, cắn lắm thế".
Lãnh Dạ vừa cười vừa lấy lọ dung dịch đổ lên hoa cúc nói:"Đúng vậy, chú là chó, chó của An Giai Kỳ".
An Giai Kỳ"...".
Nới lỏng hoa cúc xong, Lãnh Dạ liền lấy côn gậy đang chào cờ của mình ra, An Giai Kỳ quay đầu lại nhìn thì giật mình, cái thứ khủng bố đấy lần nào cho vào người cậu đều khiến cậu như chết đi sống lại vậy.
Từ từ tiến vào trong, An Giai Kỳ nắm chặt lấy ga giường, lần này Lãnh Dạ đâm một cách từ từ rồi sau đó là dần dần trở nên nhanh hơn.
Cơn đau vừa biến mất, thay vào đó là một cỗ khoái cảm dâng trào, An Giai Kỳ mất hết lý trí kêu r*ên đầy gợi cảm:"A~...ưm...!sướng...!sướng....aaaa...".
Lãnh Dạ thì ra sức đi ra đi vào mạnh bạo, khoảng 30 phút sau thì hắn gầm nhẹ rồi bắn ra.
Cả hai thở hổn hển, An Giai Kỳ bò dậy tính trốn thì Lãnh Dạ kéo chân cậu lại khiến cậu trượt về phía hắn.
Lãnh Dạ xoay người An Giai Kỳ để cậu đối diện với mình, hắn cười nguy hiểm nói:"Tính trốn? làm gì có chuyện đấy".
Nói xong làm thêm mấy trận nữa đến khi An Giai Kỳ ngất đi.
Tiếng kêu bạch bạch~~~ vang khắp cả căn phòng.
Sáng hôm sau, khắp cả người An Giai Kỳ chi chít là vết đỏ, vết cắn, cậu liệt giường thật rồi.
Lãnh Dạ từ phòng tắm đi ra, tiến đến phía tủ lạnh lấy chai nước mát cho An Giai Kỳ uống, uống xong cậu nói:"Chú ăn lươn hay sao mà khoẻ thế, chú cũng hay thật, hành người ta từ trên giường rồi vào phòng tắm cũng hành, ra giường cũng hành, người ta ngất đi cũng hành, chú tin có ngày em chết vì bị chú ăn không".
Lãnh Dạ phì cười xoa đầu cậu nói:"Còn không phải hôm qua ai đó kêu sướng sao? không muốn bị hành thì đừng dại cái miệng hại cái mông đấy".
An Giai Kỳ bĩu môi nói:"Em trêu chú có một tí, chú trêu em, em cũng có làm gì đâu, chú quá đáng lắm, trên người em toàn dấu đỏ với dấu cắn của chú này, ư...bắt đền chú".
Hắn nghe vậy thì chỉ vào lưng của mình nói:"Thế mấy vết cào đỏ chót này là của ai".
Cậu lí nhí nói:"Có mỗi thế, em rõ là thiệt hơn mà".
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói:"Vậy lần sau cho em nằm trên".
Hai mắt cậu sáng rực lên nói:"Chú hào phóng ghê".
Lãnh Dạ như con sói vậy rất gian sảo a, cho cậu nằm trên không có nghĩa là trở thành top đâu mà là top nhún đó ಡ ͜ ʖ ಡ.
(E hèm.....sao dạo này đầu óc đen tối quá.
( ̄ヘ ̄;).