Hết giờ nghỉ trưa, nhìn đồng hồ đã điểm 13h, đứng dậy định rời khỏi người Lãnh Dạ thì hắn kéo An Giai Kỳ lại, ôm chặt lấy eo nhỏ của cậu, để cằm lên vai cậu, nói:"Kỳ à, hay em nghỉ làm buổi chiều này đi, cắm cọc ở đây với chú đi, nha".
An Giai Kỳ vùng vẫy trong vô vọng, bàn tay Lãnh Dạ không yên phận mà mò vào trong áo cậu.
Trong lúc hai người một giữ một chạy đang 'đấu tranh', bất giác cậu hét toáng lên, 'bụp' tiếng cửa đập vào tường thu hút sự chú ý của hai người, là Trịnh Phi Mặc.
Trình Phi Mặc đang ngồi nghiên cứu vũ đạo mới ở trong phòng làm việc của quản cấp trung tầng thứ 5 thì có một anh nhân viên đang đau bụng dữ dội mà tài liệu lại cần phải đưa gấp cho chủ tịch, thấy Trịnh Phi Mặc liền đưa cho cậu ta, nói qua loa rồi chạy đi mất để lại Trịnh Phi Mặc đang ngơ ngác tại chỗ.
Thở dài một hơi, cậu ta cầm tài liệu trong tay rồi đi lên phòng chủ tịch.
Lên đến nơi, đứng trước cửa phòng lại nghe thấy tiếng la hét quen quen, hình như là của An Giai Kỳ, cậu ta vội vàng mở cửa ra thì gặp cảnh chủ tịch thì đang ôm An Giai Kỳ, tay hắn thì ở trong áo cậu, còn cậu thì đang cố vùng vẫy.
Nhìn thấy Trịnh Phi Mặc, An Giai Kỳ giật mình, cậu vội thoát khỏi người Lãnh Dạ, hắn khôi phục lại dáng vẻ của một lãnh đạo, chỉnh lại quần áo, khí thế áp bức toả ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu thanh niên trước mắt nói:"Cậu không được học phép lịch sự? tôi ghét nhất là ai vào phòng tôi mà không gõ cửa (trừ An Giai Kỳ), cậu đây là thái độ gì?"
Khí thế áp bức cộng thêm ánh mắt đáng sợ của vị chủ tịch này, Trịnh Phi Mặc bừng tỉnh, cậu ta giật mình thêm sợ hãi không thôi, vội vàng cúi đầu:"Xin lỗi, xin lỗi chủ tịch, là tôi không đúng, do tôi nghe thấy có tiếng la hét, tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới hành động như vậy, mong chủ tịch tha lỗi cho sự thiếu xót của mình".
Thấy tình hình không ổn lắm, An Giai Kỳ phát hiện tài liệu mà Trịnh Phi Mặc đang cầm, đoán chắc là cậu ta mang lên đây, cậu liền cầm lấy tài liệu đặt lên bàn rồi nói:"Chủ...chủ tịch, cậu ấy mang tài liệu lên đây, vậy...vậy tôi xin đi trước ha".
Nói xong kéo Trịnh Phi Mặc đi mất.
Lãnh Dạ không nói gì, cầm tài liệu về bàn làm việc xem xét.
Vào trong thang máy, không khí trở nên ngượng ngùng, về đến phòng nhảy, đang cảm thấy không biết nên nói gì thì Trịnh Phi Mặc lên tiếng:"Tiểu Kỳ à, mày, mày là bị chủ tịch cưỡng bức đúng không?".
An Giai Kỳ còn đang lo lắng thì nghe cậu bạn thân nói vậy thì không biết nói gì, cậu nghĩ bụng:"Hay là mình nói cho nó biết, đằng nào cũng không dấu được".
Hít một hơi thật sâu, An Giai Kỳ mặt trở nên nghiêm túc, Trịnh Phi Mặc thấy vậy thì làm lạ nói:"Sao vậy? sao lại trở nên nghiêm túc quá vây?".
Cậu nói:"Phi Mặc, tao có chuyện này muốn nói cho mày biết, nghe xong mày đừng nghỉ chơi với tao có được không?".
Trịnh Phi Mặc nghe vậy thì cười nói:"Mày sao vậy? chúng ta là bạn mà, mày có ra sao thì tao cũng không bỏ mày được, ai kêu mày là bạn thân của tao đâu".
Nghe vậy, An Giai Kỳ cảm thấy yên tâm hơn, cậu nói:"Thật ra, tao là đồng tính luyến ái".
Trịnh Phi Mặc nghe xong thì gật đầu nói:"Trời, tao tưởng gì, có mỗi thế mà mày có cần phải nghiêm túc vậy không?".
Cậu ngạc nhiên hỏi:"Mày...sao mày lại tỏ ra bình thường vậy?".
Trịnh Phi Mặc cười nói:"Ngốc ạ, mày không cần nói tao cũng ngờ vực mày thích con trai rồi, tại mày biểu hiện quá rõ thôi".
An Giai Kỳ ngây ngốc nói:"Quá rõ?".
Cậu ta cười nói:"Haha...chỉ cần để ý kĩ là biết mà, mày không thích con gái, thấy gái là né, thấy trai thì lại gần, tao để ý thấy làm gì có ai như mày đâu, thân hình thì mảnh khảnh, mông thì to, đậm chất làm thụ".
An Giai Kỳ cười nói:"Mỗi vậy mà mày đã ngờ vực tao là đồng tính rồi à?".
Trịnh Phi Mặc cười khổ:"Chị họ tao là hủ lâu năm, thỉnh thoảng lại truyền đạt cho tao biết cách nhận ra ai là đồng tính, ai là công, ai là thụ kìa, mà những gì chị tao chỉ thì mày vừa khớp, với cả mày là bạn thân của tao, mày có ra sao thì tao vẫn luôn tôn trọng mày, hiểu chưa?".
An Giai Kỳ phì cười, khoác tay lên cổ Trịnh Phi Mặc nói:"Mày đúng là bạn thân đáng đồng tiền bát gạo của tao mà".
Sau khi nói chuyện một lúc, chợt nhớ tới vụ hồi nãy, Trịnh Phi Mặc liền hỏi:"Vậy Tiểu Kỳ à, mày với Lãnh tổng là như thế nào vậy? có thật là ngài ấy uy hiếp mày không hay như thế nào để tao còn biết đi kiện cho mày".
An Giai Kỳ phì cười thản nhiên nói:"Lãnh tổng không có uy hiếp hay làm gì tao đâu, chú ấy là người yêu của tao".
Trịnh Phi Mặc đang cảm thấy rất không load được, bộ não bị chậm lại, mãi lúc sau mới sốc nặng nói:"Cái gì? mày là người yêu của chủ tịch!?".
Cậu gật đầu nói:"Đúng rồi".
Cậu ta liền hỏi một tràng:"Yêu nhau bao lâu rồi? gia đình mày biết chưa? ai tỏ tình trước, đã lăn giường chưa.....".
An Giai Kỳ đành phải trả lời từng câu một:"Được khoảng 2 năm rồi, gia đình tao biết rồi, lăn...lăn giường rồi....".
Trịnh Phi Mặc Ồ lên một tiếng, cậu ta thật không ngờ vậy mà bạn thân của mình có sức hút như vậy, không ngờ khiến Lãnh tổng nổi tiếng Lạnh lùng, không thích yêu đương, không có dục vọng,....vậy mà lại đổ gục trước thằng bạn thân của mình, oa...lợi hại lắm nha.
Vỗ vai An Giai Kỳ một cái, nói:"Mày giỏi lắm, tao xin bái phục mày, cố lên, lúc nào cưới nhớ mời tao, thôi đến giờ rồi, tao đi làm đây, tạm biệt".
Nói xong liền đi mất hút để lại An Giai Kỳ, cậu phì cười, vui thật.
_________
{Tiểu kịch trường.}
Lãnh Dạ đang dạy An Giai Kỳ nấu ăn, cậu sơ ý làm đổ nước sôi, nước bắn tung tóe, hắn thấy vậy vội kéo cậu ra, lo lắng quát to:"Sao em ngốc thế, bỏng bây giờ"
An Giai Kỳ mếu máo, cầm lấy cây đàn guitar đi ra chỗ cửa kính, ngồi một góc vừa đánh đàn vừa hát:
[Chú quát em à?
Nói to thế á?
Em biết ngay mà chú chỉ ngọt ngào lúc đầu
Chú mắng em à?
Bảo yêu rồi thương mình xong lại quay qua quát mình
Ôi dồi ôi
Không yêu thật rồi, không thương thật rồi
Không yêu mình nữa rồi ôi dồi ôi!!!]
Lãnh Dạ:"...".