Quậy Tung Hogwarts

Translator: Nguyetmai

"Đừng để tâm đến lợi ích được mất trong thời gian ngắn, Douglas."

Trưởng lão yêu tinh cười bí hiểm, thờ ơ đan ngón tay vào nhau: "Ánh mắt của giống ngắn ngày sẽ trở nên chật hẹp vì độ dài tuổi thọ, giống như là con ong cái kiến vĩnh viễn không thể nào hiểu được sức mạnh của rồng lửa vậy. Thời gian và tiền bạc vĩnh viễn đứng về phía yêu tinh chúng ta."

Liếc nhìn những "yêu tinh trẻ tuổi" như có điều suy nghĩ trước mặt mình, Layos khẽ thổi cáu bẩn trên đầu ngón tay, lão nhún vai rồi ung dung nói: "Thậm chí nếu như đám phù thủy thật sự yêu quý tòa lâu đài kia đến mức vượt xa tưởng tượng của chúng ta, vậy thì trả lại cho chúng là được rồi."

Đứng sau lưng Douglas, Andy Serkis đánh bạo nói: "Nhưng mà chúng còn chưa đưa tiền mà?"

"Chúng ta có thể cho chúng mượn. Chia ra thanh toán trong kì hạn năm năm, sau đó trả nợ hàng năm, cao nhất thậm chí có thể chia thành kì hạn hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm. Trong kì hạn này chúng có thể sử dụng số tiền này làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa có thể yêu cầu chúng ta tiến hành thanh toán bằng bất cứ loại tiền tệ nào."

Layos nhếch môi, nheo mắt lại tràn đầy ác ý, trong cơ thể gầy còm giống như có một con mãnh thú đang ẩn nấp chực cắn người vậy.

"Còn về cái giá phải trả thì có thể là các loại tài sản như nhà cửa, cửa hàng, rừng, cũng có thể là kiến thức, phát minh, bùa chú... Thậm chí còn có thể là bản thân phù thủy. Dù sao thì chúng ta cũng có đủ khế ước pháp thuật để bảo đảm tính công bằng của tất cả. Sau một thời gian dài, chúng ta sẽ khiến tất cả phù thủy gánh chịu trách nhiệm và nguy hiểm thay chúng ta."

"Hãy nhớ rằng, chỉ cần sử dụng thỏa đáng, thời gian và thời gian sẽ là thứ đáng sợ nhất trên đời này. Hi vọng có thể kéo dài khổ nạn của loài người, mà thời gian thì có thể cướp đi tất cả của con người."

"Đương nhiên, chuyện này không cần vội vàng công bố."

Trưởng lão yêu tinh khoát tay, nhìn Trưởng phòng Đầu tư mạo hiểm đang lắng nghe và ghi nhớ một cách nghiêm túc, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên tia sáng: "Các người đã từng nghe nói tới việc câu cá chưa? Trước tiên thả một chút mồi nhử, tập trung bầy cá tham lam lại, sau đó mới từ từ buông cần câu xuống. Douglas, anh phải học được rằng trước tiên phải cho đám phù thủy chút lợi lộc. Phải nhớ kĩ, từ xưa đến nay, ngân hàng phù thủy Gringotts chúng ta là người bạn đáng tin cậy nhất của phù thủy loài người, ít nhất chúng ta cần phải khiến đám phù thủy tin tưởng vững chắc vào điều này."

"Vậy thì, còn có một vấn đề cuối cùng. Nếu như... tôi nói là nếu như, đồng Rúp liên tục sụp đổ trong thời gian dài, hoặc là quốc gia Muggle kia bị khói lửa chiến tranh phá hủy thì sao? Một khi đống tiền Muggle này trở thành giấy vụn, tất cả những cố gắng phong tỏa của chúng ta đều sẽ là vô ích phải không?" Douglas chần chừ một lát, hỏi bằng một giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng mà nét mặt của lão lại chẳng ung dung chút nào.

"Ha!"

Giống như đã nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, Layos phất tay một cách khoa trương.

"Ta không tin lời tiên đoán gì cả, ta chỉ tin các con số và xác suất. Mỗi năm ngân hàng Gringotts đã chi hàng ngàn hàng vạn tiền tài cho những học giả và các chuyên gia phân tích của giới pháp thuật và giới phi pháp thuật ở khắp nơi trên thế giới, nhưng mà những phân tích bi quan nhất mà ta từng thấy cho tới nay đều nói cho ta biết, Liên Xô ít nhất vẫn có thể tiếp tục chống đỡ khoảng trên chục năm nữa."

"Anh có biết quốc gia Muggle này lớn mạnh đến mức độ nào không? Hãy chờ mà xem, đây là thống kê chúng ta khó khăn lắm mới có được. Nói thật thì những phù thủy đó bảo vệ vị lãnh tụ Muggle kia quả thật còn chặt chẽ hơn bảo vệ con gái mình nhiều."

Bộp.

Lão yêu tinh già nua lấy tài liệu trong tay trợ lí đứng sau lưng mình ném tới trước mặt của Douglas.

"Tổng số người trong quân đội trên năm triệu người, hơn nữa số người có thể huy động bất cứ lúc nào là hơn một tỉ người tham chiến, sở hữu hơn bảy chục ngàn chiếc xe tăng có thể nghiền chết một nửa số phù thủy dễ như trở bàn tay, hai ngàn chiếc máy bay chiến đấu có tốc độ còn nhanh hơn chiếc Nimbus 2000 nhanh nhất hiện nay nhiều, hàng trăm ngàn ống pháo, quan trọng nhất là..."

"Ôi, quỷ thần ơi!"

Từ nãy đến giờ vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cơ thể Layos run lên nhè nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận không được tự nhiên, lão khẽ mắng một câu: "Đám người điên loạn đáng chết này đã tích trữ hơn bốn chục ngàn món vũ khí hạt nhân! Cho dù chỉ là một phần trăm cũng đủ để lôi cả giới phi pháp thuật và giới pháp thuật cùng xuống địa ngục rồi."

Liếc nhìn Douglas lộ vẻ kinh ngạc ra mặt, vẻ mặt của Layos dịu lại, lão mệt mỏi day đầu lông mày, sau đó thở dài nói: "Chính bởi vì như vậy, nếu như thật sự xảy ra chiến tranh, bất luận là giới phi pháp thuật hay là giới pháp thuật, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ hết mọi cách để bảo vệ và cứu vớt đám điên rồ này, để tránh bọn chúng làm ra chuyện gì đó điên cuồng. Cho nên, tất cả những tin tức xấu đều chỉ là tạm thời, Liên Xô và đồng Rúp sẽ nhanh chóng ổn định lại cục diện thôi, không cần lo lắng."

"Được rồi, nếu như không có ý kiến gì khác nữa, thì hãy đi thông báo cho các quan viên của Bộ Pháp thuật đi. Đến lúc phải thể hiện thành ý rồi, ta nghĩ chuyện còn lại không cần ta phải dạy các anh từng cái nữa phải không? Cuối cùng hãy nhớ kĩ một điều rằng, phải cẩn thận với Dumbledore."

Layos mệt mỏi phất tay, nói một hơi dài như vậy đối với cơ thể của lão đúng là một sự gánh vác nặng nề. Lão yêu tinh già bây giờ chỉ hi vọng có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, để lão cố hết sức truyền thụ càng nhiều kinh nghiệm và trí tuệ cho những người nối nghiệp trong ngân hàng Gringotts, đảm bảo ngân hàng phù thủy Gringotts và tương lai của các yêu tinh có thể thuận lợi hơn một chút.

"Yên tâm đi, Trưởng lão Layos tôn kính. Hội nghị Trưởng lão yêu tinh đã xây dựng xong tất cả nền móng, nếu như trong tình huống như vậy mà chúng ta vẫn chưa biết nên đối phó như thế nào thì vị trí Trưởng phòng Đầu tư mạo hiểm của tôi chi bằng nhường quách cho đám phù thủy cho rồi."

...

Phòng tiếp đãi khách quý của ngân hàng Gringotts.

Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cho dù là Dirk Cresswell tràn trề lòng tin cũng bắt đầu dần dần lung lay, còn Arthur Weasley sau khi nghe những phân tích của chuyên viên "Sở liên lạc yêu tinh" thì trông có vẻ lạc quan hơn một chút, lúc này đang tò mò nghiên cứu chiếc chuông bấm mà đám yêu tinh dùng để phục vụ khách quý.

"Rất xin lỗi đã để hai vị chờ lâu."

Đúng lúc này, cánh cửa phòng vốn đóng chặt lại yên lặng mở ra, một gã yêu tinh trung tuổi già dặn mặc áo vét, đi giày da rảo bước đi vào, khom người cúi chào một cách lễ phép rồi tự giới thiệu: "Tôi là người phụ trách phòng Đầu tư mạo hiểm của ngân hàng Gringotts, Douglas. Để bày tỏ lời xin lỗi của cá nhân tôi tới hai vị, tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho hai vị một vài món quà nhỏ không đáng gì."

Dứt lời, gã yêu tinh trung niên búng nhẹ một cái, một ả yêu tinh đeo kính gọng vàng hình tam giác bưng một chiếc khay đi tới trước mặt Arthur và Dirk, trên chiếc khay có đặt hai hộp trang sức đá quý được bọc tinh xảo.

Cho dù hai người không hiểu rõ về giá trị của đá quý, nhưng chỉ xét riêng về ánh sáng rực rỡ kia là có thể nhìn ra được chí ít cũng không dưới tiền lương nửa tháng của hai người.

"Ngài có ý gì đây? Thưa ngài Douglas." Ngay lập tức Arthur Weasley cau mày, nói với vẻ không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui