Translator: Nguyetmai
Hogwarts, phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff.
Do nằm ở dưới tầng hầm của lâu đài cho nên không nhìn thấy được sắc trời bên ngoài cửa sổ, nhưng căn cứ vào không khí yên tĩnh và tối tăm trong ký túc xá nữ nhà Hufflepuff thì chắc hẳn còn chưa tới sáu giờ.
Trong bóng tối, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn từ từ ngồi dậy, theo thói quen dùng gối ôm là con vật nhỏ trong ngực mình để lau nước miếng, ngái ngủ dụi mắt.
"Ôi, nên đi làm bữa sáng rồi, nếu không lát nữa Bran lại khóc nhè mất thôi..." Cô bé không kiềm chế được lại ngáp một cái, vừa lầm bầm nói một mình vừa mơ màng nhìn xung quanh, ánh mắt rời rạc dần dần tập trung lại.
Căn phòng lạ lẫm mà ấm áp, bên giường có trải một tấm thảm lông, cho dù có trực tiếp đi chân trần cũng sẽ không cảm thấy lạnh buốt. Thời gian vẫn còn sớm, bên trong ký túc xác vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của các cô gái, cùng với mấy câu nói mớ thầm thì.
"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, hiện giờ mình đang ở trong trường Hogwarts cơ mà."
Alina lắc đầu buồn cười, rõ ràng đã là ngày thứ hai chính thức đi học rồi, vậy mà cô vẫn chưa kịp điều chỉnh lại đồng hồ sinh học đã thành thói quen khi còn ở cô nhi viện ngày trước.
Hôm qua có Hermione ngủ say sưa bên cạnh, Alina có thể ôm lấy cô bé rồi tiếp tục ngủ nướng cho tới khi tự tỉnh, còn hôm nay bỗng nhiên trong lòng Alina lại dâng trào một cảm giác cô độc.
"Phát Quang Tối Đa."
Sau khi ngồi bên mép giường ngây ngẩn một lúc, cô bé tóc bạch kim nhìn quanh ký túc xá tối đen một lượt, lục lọi cầm lấy chiếc đũa phép để ở đầu giường, một tia sáng mỏng manh màu trắng mờ ảo lóe lên từ đầu đũa phép bằng gỗ hồ đào của cô.
Nương theo ánh sáng mờ ảo, cô bé thay áo chùng nhà Hufflepuff lên, xỏ giày, động tác nhẹ nhàng linh hoạt đi ra khỏi ký túc xá, vào trong phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff.
Hiện tại vẫn còn rất sớm, trong căn phòng rộng rãi trống trải không có một ai, cho dù là những bức chân dung trên tường cũng vẫn còn đang say ngủ, thứ duy nhất còn nhảy nhót chỉ có ngọn lửa trong lò sưởi đang phát ra những tiếng lách tách rất nhỏ.
Sau khi rửa mặt qua loa, Alina rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Những ngọn đuốc pháp thuật ở hai bên hành lang bằng đá tỏa ra ánh sáng nhu hòa ấm áp. Nhìn những bức tranh đồ ăn chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn ở hai bên hành lang, trong lòng cô bé cảm thấy bi thương.
Mặc dù nhà Hufflepuff là nhà có sở trường về pháp thuật chế biến đồ ăn ngon nhất, nhưng đây cũng không thể là lý do dùng tranh đồ ăn để trang trí ngoài hành lang chứ? Theo Alina thấy, bài trí cảnh vật như vậy đối với những kẻ tham ăn có trí tưởng tượng phong phú thì chẳng khác gì một loại cực hình.
Cũng may, phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff cách nhà bếp khá gần.
Cô bé tham ăn có mái tóc bạch kim vô cùng xinh đẹp nhướng mày, đi tới trước bức tranh đối diện với cửa vào nhà bếp nằm ở chính giữa hành lang một cách quen thuộc. Cô bé vươn ngón tay gãi quả lê lớn màu xanh trong bức tranh, đợi nó biến ra nắm đấm cửa.
Giống như ngày hôm qua, quả lê vặn vẹo trái phải một chút, cất tiếng cười khì khì, sau đó...
Sau đó thì không có sau đó nữa, bức tranh lại yên lặng như cũ.
Hả?
Alina chớp mắt nghi ngờ, do cách mở của cô không đúng sao, nhưng ngày hôm qua rõ ràng đã thành công mà.
Giơ tay lên, gãi gãi gãi.
Quả lê ngọ nguậy và cười, sau đó tiếp tục giả chết.
Ừm...
"Mở cửa, bằng không tao sẽ dùng bức tranh này để giũa móng tay và thí nghiệm bùa chú đấy."
Alina nheo mắt lại, xoay cổ tay với vẻ mặt thờ ơ, đang chuẩn bị giơ móng tay ra.
Đúng lúc này, bức tranh trước mặt bỗng nhiên tự động xoay tròn rồi mở ra.
Gia tinh Burley mà cô đã quá quen thuộc cung kính đứng ở lối vào với vẻ mặt khổ sở khó xử.
"Tiểu thư Kaslana tôn kính, cầu xin cô hãy hiểu cho chúng tôi. Giáo sư Dumbledore đã cố tình căn dặn rằng trước khi nhận được sự đồng ý của Hiệu trưởng, không được để bất cứ học sinh nào bước vào nhà bếp nửa bước, cũng không được cung cấp thêm bất cứ đồ ăn nào cho các học sinh."
"Xì, thật keo kiệt!"
Alina bĩu môi không cho ý kiến.
Đối với câu trả lời của Burley, Alina cũng chẳng bất ngờ chút nào. Nếu lão củ cải độc ác keo kiệt kia không đưa ra bất cứ biện pháp đối phó nào thì mới khiến cô cảm thấy bất ngờ đấy.
Nhưng sáng nay mục đích chủ yếu khiến cô tới đây không phải tới để ăn chực bữa sáng, mà là vì một chuyện khác còn quan trọng hơn.
"Burley, cậu vẫn còn cung cấp bữa sáng cho cô nhi viện chứ? Kể từ sau khi tôi tới Hogwarts ấy?"
Dứt lời, Alina làm như thờ ơ nhìn vào đôi mắt của Burley ở trước mặt.
Không thể nghi ngờ, Giáo sư Dumbledore là một Gryffindor trăm phần trăm, mà tật xấu lớn nhất của bất cứ người nhà Gryffindor nào chính là sẵn sàng tuân thủ quy tắc mà bọn họ cho là đúng đắn.
Không nói tới tính cách nhân vật còn chưa hoàn toàn đưa ra được kết luận trong nguyên tác, dù cho JKR có thể hiện khuynh hướng tính cách rõ ràng trong sách thì Alina vẫn giữ thái độ nghi ngờ, càng không cần nói tới nhân vật IQ cao gây nhiều tranh cãi như cụ Dumbledore, ngay cả khi đã lập Lời Thề Bất Khả Bội thì cô vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn.
Mà một thỏa thuận bằng miệng tùy tiện ký kết trên bàn ăn ở cô nhi viện vừa hay là một chuyện vô cùng thích hợp để giúp Alina đưa ra phán đoán.
"Đương nhiên, Giáo sư Dumbledore còn cố ý căn dặn quy cách bữa ăn cung cấp cho bên đó, vẫn dựa theo tiêu chuẩn trước khi chấp hành 'điều lệ'. Thực tế là, chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ mang bữa sáng tới đó."
Gia tinh Burley khom người cung kính, trả lời một cách không chút do dự.
"Vậy sao..."
Alina quan sát vẻ mặt của Burley thật cẩn thận, gật đầu chẳng rõ ý gì, khẽ truy hỏi một câu hơi bất lịch sự: "Bày ra cho tôi xem đi, nếu có thể."
"Không thành vấn đề, xin đợi một chút."
Burley hơi do dự một lát, hai chiếc tai dơi hơi giật giật, sau đó nó cẩn thận quan sát xem xung quanh còn có phù thủy nhỏ khác không rồi búng tay nhẹ một cái. Một tấm khăn trải bàn trắng tinh khổng lồ xuất hiện sau lưng nó, bên trên bày đủ các món ăn sáng thịnh soạn, giống như bữa sáng mà cụ Dumbledore đã hứa hẹn một tháng trước ở cô nhi viện vậy.
Alina liếc nhìn miếng thịt xông khói nướng còn đang tỏa khói nghi ngút, bánh trứng vàng ruộm, bánh pho mai mềm mại và thơm nức mũi, sữa tươi nóng hổi rót thêm mật ong... bằng ánh mắt nóng bỏng, cô nuốt nước bọt ừng ực. Đám nhóc này còn hạnh phúc hơn cô nhiều.
Cô bé tóc bạch kim hít sâu một hơi với vẻ mặt đầy say mê, sau đó cô cố gắng di dời sự chú ý tới gương mặt của Burley, vẻ mặt nghiêm túc, nói bằng giọng điệu chân thành: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, thật sự đã làm phiền cậu rồi, Burley."
"Tiểu thư Kaslana..."
Đối mặt với lời cảm ơn của Alina, Burley bối rối xua tay, đang định nói cái gì đó thì sắc mặt của nó đột nhiên thay đổi, cánh tay thon dài vung thật mạnh, nó hoảng hốt, luống cuống đóng cánh cửa bức tranh lại.
Cô bé tóc bạch kim bị chặn ở ngoài cửa với vẻ mặt ngốc nghếch, rồi nhanh chóng biết được nguyên nhân.
"Alina, sao cậu lại chạy một mình ra đây? Làm mình sợ muốn chết, cũng may cậu vẫn chưa đi xa."
Sau lưng cô, Hannah vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh vội vội vàng vàng chạy về phía cô.
Vừa tỉnh dậy bỗng nhiên phát hiện chiếc giường đối diện lại trống không, Hannah Abbott hôm qua vốn đã canh chừng Alina đi ngủ, thấy vậy đã vô cùng hoảng hốt. Sau khi biết được Alina là một kẻ mù đường, Hannah càng không yên tâm để cục bông trắng này đi dạo lung tung trong tòa lâu đài phức tạp này một mình, đến quần áo cũng không kịp thay, đã vội vàng lao đi tìm người.