Translator: Nguyetmai
Tình cảnh hoàn toàn mất khống chế rồi.
Ngã ba đường chật hẹp đã hoàn toàn biến thành chiến trường đấu võ đối kháng của rắn và lửng.
Những học sinh vốn dĩ chỉ muốn yên ổn tới Đại sảnh đường ở tầng một để ăn cơm lại không tránh khỏi bị cuốn vào trận đối kháng bất thình lình nổ ra giữa hai nhà, ai nấy đều có bạn thân trong cùng nhà, điều này khiến tình trạng vốn đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn.
Đi kèm với học sinh hai nhà liên tục trúng bùa chú mà ngã xuống, thần kinh của mỗi một học sinh nhà Hufflepuff và Slytherin đều bị kéo căng đến cực điểm. Chúng lớn tiếng gấp gáp đọc tất cả những câu thần chú mà bản thân biết ra, điên cuồng trút bùa chú về phía đối diện, đồng phục nhà màu xanh bạc và màu vàng đen trở thành dấu hiệu phân biệt phe địch phe ta hữu hiệu nhất.
Sau khi trải qua phút ban đầu vội vàng chưa kịp chuẩn bị, những học sinh nhà Slytherin mặc áo chùng màu xanh bạc liên tục túa ra từ trong tường đá, đối mặt với những bùa chú bắn tứ tung. Hai bên đã đánh đến đỏ cả mắt, chẳng có bất cứ ý định ngồi lại nói chuyện nào. Nhà Slytherin dựa lưng vào lối vào phòng sinh hoạt chung lập tức tiến hành đánh trả.
Còn nhà Hufflepuff có lượng người nhiều nhất trong toàn bộ trường Hogwarts đối mặt với đám Slytherin tuôn ra ồ ạt lại không hề có được ưu thế như lúc ban đầu. Cho dù có nguồn lực chiến đấu mới liên tục tham gia vào trận chiến, nhưng mà còn có một bộ phận học sinh nhà Hufflepuff vẫn đứng dè dặt ở rìa chiến trường, không hề tham gia vào trong trận chiến hỗn loạn.
Dù sao thì, là một nhà có tiếng là hiền lành và thân thiện bao lâu nay, phần lớn học sinh nhà Hufflepuff vẫn không thể thay đổi tâm lí nhanh như vậy được.
Vì vậy, tạm thời trong trận hỗn chiến giữa hai nhà này, hai bên vẫn ở trong trạng thái lo lắng tương đối mãnh liệt.
Chính giữa chiến trường, huynh trưởng hai nhà và các thành viên đội Quidditch là đám người đánh đấm ác liệt nhất.
Dưới sự soi chiếu từ ánh sáng pháp thuật sặc sỡ va chạm vào nhau của hai phe, hai bên mặt đối mặt, đứng sát cạnh nhau, gần như đồng thời ý thức được sự hạn chế về tốc độ của bùa chú truyền thống khi đánh giáp lá cà.
Vì né tránh những bùa chú ác ý bay đầy trời, hầu như không một ai có thể yên tâm hoàn thành được những câu chú có vẻ tinh diệu kia. Dưới sự che chở của vô số bùa chú sau lưng, vũ khí thực sự đáng tin nhất chính là thân thể của bản thân mỗi người.
"Tư thế pháp thuật - Cây Sồi!"
Chiếc mũ trên đầu không biết đã ném tới chỗ nào, Cedric ném đũa phép xuống, giữ vững cơ thể theo tư thế nửa ngồi nửa quỳ mới học được hôm qua, bàn tay phải trống không nắm lấy vạt áo của tay truy thủ nhà Slytherin - Adrian Pucey, siết chặt nắm đấm rồi đánh thật mạnh về phía trước.
Câu thần chú chưa hoàn chỉnh trong miệng Adrian bị cắt đứt trong nháy mắt, cơ thể gã mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía sau.
Cảm nhận sự tiếp xúc của nắm đấm lên mặt đối thủ cũ mà cậu đã nhẫn nhịn từ rất lâu rồi, Cedric Diggory - kẻ trước giờ vẫn luôn lịch sự và chín chắn, sự chán ghét, tức giận đã nín nhịn trong lòng bấy lâu nay của cậu dường như đã được quét sạch, trên mặt cậu tràn đầy vẻ khoan khoái sung sướng.
"Giải phóng năng lực - Lửng!"
Không đợi Adrian đứng vững làm phép một lần nữa, Cedric hạ cơ thể xuống, hét lớn một tiếng, chân trái vận sức, cậu dang hai tay ra, bất chợt nhảy bổ về phía trước, trực tiếp tông cho Adrian Pucey ngã lăn ra đất. Tay truy thủ nhà Slytherin đáng thương cuối cùng không nắm chắc đũa phép trong tay, lộc cộc đánh rơi nó qua một bên.
Nhặt đũa phép lên, thở hổn hển và chỉ về phía Adrian Pucey, trong lòng Cedric chợt hiểu ra, có lẽ đây chính là mục đích tại sao nhà trường lại đặt ra khóa huấn luyện kì quái kia... Chính là để sửa chữa điểm yếu lúc đánh nhau trong cự li gần của các phù thủy.
"Mày biết tư thế pháp thuật mà ngon à, đừng quên tao cũng biết!"
Diggory chẳng đắc ý được bao lâu thì phía trước có một câu chú đánh mạnh lên bả vai trái của cậu ta, hất bay đũa phép trong tay cậu, cùng lúc đó Adrian Pucey nhân cơ hội nhảy lên, xô cậu ngã nhào ra đất, hai người lại quấn lấy nhau, trên miệng của Cedric cũng bị một đấm, máu tươi chảy ra trong chớp mắt.
Có ví dụ là Cedric Diggory, ngày càng có nhiều học sinh ném đũa phép xuống, bắt đầu sử dụng cách nguyên thủy nhất mà nhào vào học sinh nhà Slytherin ngay gần mình.
Không thể không nói, xét về tố chất cơ thể cơ bản thì những học sinh nhà Slytherin đã quen sống xa hoa từ bé có ưu thế hơn nhiều. Huống hồ khác với những học sinh nhà Hufflepuff vội vội vàng vàng chạy tới, hiện giờ phần lớn những người chiến đấu ở hàng đầu của nhà Slytherin đều là thành viên đội Quidditch thể hình to con, rắn chắc khỏe mạnh, thế cho nên đám học sinh nhà Hufflepuff phải dựa vào ưu thế quân số mới có thể chống chọi lại được.
"Cứ tiếp tục thế này không được đâu, bên phía chúng ta xông bừa quá!"
Thấy cục diện hỗn loạn càng lúc càng giằng co ác liệt hơn, Alina đang ôm cánh tay phải ngồi ở góc tường nhíu mày, quay đầu lại nói với Hannah Abbott đang canh giữ bên cạnh cô, trong giọng nói có vẻ như sốt sắng không muốn ngồi yên nữa.
So sánh với đám học sinh nhà Slytherin dăm ba bữa lại phải đánh nhau với lũ sư tử con nhà Gryffindor một trận, có kinh nghiệm đánh đơn và đánh hội đồng thành thạo, những phù thủy nhà Hufflepuff đã hiền lành, thân thiện quá lâu, cho nên bất kể là về kĩ năng chiến đấu hay là tố chất thể trạng đều rõ ràng là quá yếu ớt.
Cho dù có ưu thế về quân số gần như áp đảo thì tỉ suất "chết trận" lại chẳng hề chiếm chút ưu thế nào. Căn cứ theo quan sát sơ lược của Alina thì để đánh ngã được một học sinh nhà Slytherin, bên nhà Hufflepuff ít nhất phải trả giá bằng hai đến ba học sinh.
"Nhưng mà chúng ta cũng không làm gì được đâu. Cho dù là một câu thần chú đơn giản nhất chúng ta cũng chưa được học cơ mà."
Hannah Abbott nhìn cục bông trắng nào đó đang rục rịch muốn tham gia đánh nhau bằng ánh mắt cảnh giác, cô bé nghiêm mặt lại, lập tức chắn trước mặt Alina, phồng mặt lên, nghiêm túc bổ sung một câu: "Khoan đã, chắc cậu không định một mình xông lên đánh nhau đấy chứ? Mình nói cho cậu biết, đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!"
Đối với năng lực gây chuyện và mức độ điên cuồng của cục bông trắng này, Hannah có thể nói là một trong số ít người hiểu rõ nhất.
Cho dù trên mặt Alina tràn đầy vẻ cứng cỏi hiên ngang lẫm liệt, nhưng vẻ hưng phấn rừng rực như lửa trong con ngươi màu xanh nước biển của cô đã bán đứng cô hoàn toàn.
"Không phải đâu, Hannah, cậu hãy nghe kĩ những lời mình nói đã."
Nhìn cô bé Hannah cố chấp một cách bất lực, Alina đảo mắt, nói thận trọng: "Cậu xem, ở khu vực chính giữa kia, vô số các đàn anh đàn chị khóa trên nhà Hufflepuff bị thương và hôn mê bất cứ lúc nào cũng có thể phải chịu thêm hai, thậm chí càng nhiều vết thương hơn nữa. Thế nên phải có người đưa họ ra khỏi nơi đó chứ, phải không, về chuyện này mình cảm thấy chỉ có mình..."
"Mình hiểu rồi, Alina. Cậu nói phải đấy."
Trên khuôn mặt đáng yêu của Hannah Abbotts hiện lên vẻ nghiêm túc, cô bé nghiêng người vẫy tay với một cô bé khác mập mạp và có khuôn mặt tròn trĩnh: "Susan, mình giao Alina cho cậu đấy, tuyệt đối không được để cậu ấy lén lút chạy đi đánh nhau. Nếu như Alina thực sự muốn làm bậy, Susan, cậu cứ đâm vào cánh tay phải của cậu ấy, để cậu ấy nếm trải cái giá của anh hùng rơm."
Hả!!!
Đôi mắt của Alina trợn tròn lên trong nháy mắt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô bé Hannah yếu ớt. Hannah đã từng là một thiên sứ nhỏ dịu dàng, đáng yêu, mới chưa qua nổi hai ngày, sao mà đã bắt đầu trở nên giống như ma quỷ vậy chứ?
"Không vấn đề gì, vậy còn cậu, Hannah?" Susan hỏi lại.
"Mình đi giúp Alina, dẫn mọi người quay về."
Hannah đứng dậy, cuộn mái tóc dài màu vàng lại rồi nhét vào trong chiếc áo len sau lưng.
Nhìn quanh một lượt bên rìa trận hỗn chiến, thấy những học sinh năm nhất khác của nhà Hufflepuff tay chân luống cuống, cô bé hồi tưởng lại giọng điệu và động tác của Alina lúc trước rồi dùng sức vẫy tay với phía trước và hét lớn.
"Tất cả học sinh năm nhất nhà Hufflepuff, chúng ta cùng xông lên, đi đưa những đàn anh đàn chị khóa trên hôn mê và bị thương trở về!"
Nói dứt lời, Hannah cúi đầu xuống, xông tới khu vực trung tâm của trận chiến.
Đứng ở cách đó không xa, đám Ernie Macmillan chính bởi vì thực lực nhỏ bé không giúp được gì cho nên mới sốt ruột và sa sút tinh thần, nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt chúng trở nên kiên định, mang theo vẻ mặt nghiêm túc xem nhẹ cái chết, theo sát bước chân của Hannah mà cũng xông vào trận chiến.
"Đến đám năm nhất không biết pháp thuật cũng xông lên rồi, lẽ nào những đàn anh, đàn chị như chúng ta lại khoanh tay đứng nhìn sao? Dù sao mình cũng không nhịn được nữa rồi, trừ điểm thì trừ điểm, vừa hay mình cũng đã ngứa mắt với lũ Slytherin này lâu rồi!"
Thấy đám lửng con nhỏ bé màu vàng đen dũng cảm xông vào giữa chiến trường mà bùa chú đang bay tứ tung, một học sinh năm tư nhà Hufflepuff nãy giờ vẫn đứng mãi ở rìa hành lang mắng thầm một câu, rút đũa phép ra tham gia vào trận hỗn chiến trước mặt.
"Cậu nói phải đấy, giờ là lúc cho lũ ngạo mạn kia một bài học!"
"Hãy cho chúng biết được sự lợi hại của chúng ta!"
"Còn không xông lên thì sau này mình chẳng còn mặt mũi nào ở trong nhà nữa!"
Cùng với gần trăm "quần chúng trung lập" nhà Hufflepuff lần lượt tham gia vào cuộc chiến, cục diện lập tức có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Những học sinh Slytherin vốn dĩ còn ăn miếng trả miếng với Hufflepuff gần như bị áp đảo trong nháy mắt.