Translator: Nguyetmai
Một sự hỗn loạn, hỗn loạn chưa từng có từ trước tới nay.
Theo lý thì cú mèo xuất hiện vào bữa sáng hằng ngày để đưa thư đã cảnh tượng tập mãi thành quen trong bữa sáng của tất cả học sinh trường Hogwarts. Các học sinh đã sớm quen với việc vừa húp cháo vừa đợi bưu phẩm tới.
Cú mèo đưa thư từ khắp các nơi nương theo ánh mặt trời, bay xuyên qua cửa sổ hình vòng cung trên khung cửa lâu đài vào Đại sảnh đường, bay tới bay lui xung quanh bàn ăn dài của bốn nhà, cho đến khi tìm được chủ nhân của mình mới ném thư tín hoặc bưu kiện vào trong lòng bọn chúng.
Ngay cả lúc không có thư, đám cú mèo làm thú cưng đôi khi cũng sẽ bay vào, chen vào bên cạnh chỗ ngồi của cô chủ cậu chủ, cọ qua cọ lại một cách thân mật để xin một miếng bánh mì nhỏ, sau đó lại vỗ cánh bay trở về lều cú, ngủ cùng với những con cú mèo khác trong trường.
Nhưng mà khi mà số lượng cú từ hàng trăm con biến thành hàng nghìn con thì đã lập tức trở thành một tai họa như cơn ác mộng.
Tiếng cú mèo kêu sắc bén mà ồn ào, tiếng hàng nghìn đôi cánh vỗ phành phạch. Không chỉ từ khắp cả nước, đến cả cú mèo từ khắp nơi trên thế giới cũng đều lượn vòng và va chạm vào nhau trên không trung trong Đại sảnh đường, thậm chí còn có một bộ phận không nhỏ cú mèo mang theo thư sấm màu đỏ.
Ngay sau đó, những con cú mèo đã lượn vòng suốt cả đêm trên cao nguyên Scotland sau khi đưa thư xong lại đồng loạt vỗ cánh bổ nhào xuống bàn ăn của các nhà, chen lấn cướp thức ăn và nước trên chiếc bàn dài.
Trong sự kinh ngạc và tức giận của vô số học sinh, Đại sảnh đường giống như có một cơn mưa nhỏ trút xuống, lũ cú mèo sẽ không quan tâm tới cái gì gọi là lễ nghi hay vệ sinh đâu, kèm theo đàn cú mèo ùn ùn kéo tới còn có vô số phân và nước tiểu thỉnh thoảng lại rơi từ trên trời xuống.
Bên ngoài cánh cửa lớn của Đại sảnh đường còn có vô vàn những con cú mèo đang vỗ cánh bay cao bay thấp, cố gắng len lỏi vào được bên trong.
"Điên rồi, điên cả rồi!"
"Mau đóng cửa chính Đại sảnh đường lại!"
Marcus và Cedric còn chưa kịp ngồi xuống, chúng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cùng thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Vừa mới chấm dứt trận đối kháng bùa chú kịch liệt, tốc độ phản ứng của hai đứa còn chưa hoàn toàn được thả lỏng.
Một lát sau, Marcus và Cedric không ai bảo ai mà đều nhảy dựng lên, nhào về phía cửa chính, dùng sức đóng chặt cánh cửa chính của Đại sảnh đường lại.
Thình! Thình! Thình!
Hai người vừa đóng cửa xong thì hàng loạt tiếng va chạm mãnh liệt vang lên bên ngoài cánh cửa, chí ít phải có tới hơn chục con cú mèo liều lĩnh đã đâm sầm vào cửa chính của Đại sảnh đường trường Hogwarts, khiến cánh cửa khổng lồ bằng đồng thau khẽ rung lên.
Cedric Diggory rút đũa phép từ trong áo chùng ra, tay trái vung vẩy linh hoạt trong không trung, chặn của lại và lớn tiếng đọc: "Obsidio mora!"
"Obsidio mora!"
Marcus Flint đứng bên cạnh Cedric cũng bắt chước rút đũa phép ra, dùng Bùa phong tỏa.
Cạch cạch, cánh cửa đã khóa.
Hai tia sáng pháp thuật lóe lên, chạy dọc theo đường viền của cánh cửa bằng đồng thau, giống như dát lên cửa lớn một lớp màng vậy.
Theo cách này, bất kể lực va chạm ngoài cửa có mạnh đến mức nào, miễn là không có Bùa kết thúc, chỉ dựa vào sức lực của đám cú mèo thì tạm thời vẫn không thể nào phá được cửa chính.
"Ông trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Marcus Flint nhếch mép, cử động bả vai. Gã cảm thấy sau khi trải qua một kỳ nghỉ hè rồi quay trở lại Hogwarts, tất cả dường như đều bắt đầu trở nên xa lạ rồi.
"Tôi cũng không biết, nhưng hiển nhiên không thể để chúng xông vào Đại sảnh đường nữa."
Cedric lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, cậu ngẩng đầu lên khoảng không trong Đại sảnh đường, lẩm bẩm: "Cho dù như vậy thì trong Đại sảnh đường cũng đủ rối loạn rồi."
Lạch cạch.
Bốp.
Một con chim lợn màu nâu bay về phía Cedric, ném một lá thư lên đùi cậu ta, cùng lúc đó một con hù nivicon cũng ném một lá thư vào trong lòng Marcus.
"Sao lại có thư gửi từ nhà tới nhỉ?"
Cedric vuốt ve con chim lợn trên vai một cách thân thiết, cậu nhíu mày thắc mắc: "Mình đáng lẽ không để rớt lại món đồ gì ở nhà mới đúng chứ nhỉ..."
"Ôi quỷ thần ơi!" Cedric nhặt bức thư trên sàn nhà lên, có thể nhìn thấy một tờ báo trượt ra từ phía sau bức thư, "Bộ Pháp thuật Anh điên rồi sao? Còn muốn tiến hành cắt giảm chi tiêu hằng ngày của trường Hogwarts thêm một mức nữa, đồng thời cắt giảm lương thưởng của phần lớn nhân viên, sau đó dùng galleon mua lại Hogwarts?"
"Vì thành tích thì chuyện này là rất bình thường, chỉ có điều lại gây tổn thất tới một số nhân viên của các phòng ban không quan trọng và lợi ích của các học sinh. Cornelius Fudge có thể sẽ trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đầu tiên từ trước tới nay có được Hogwarts, tại sao ông ta lại không làm chứ?"
Marcus Flint giũ tung bức thư ra, cười lạnh một tiếng: "Vì để đạt được mục đích này mà lại có thể đổ cái danh kẻ đứng phía sau cho người đã không xuất đầu lộ diện cả chục năm rồi, thật là khó coi! Vây cánh của Chúa tể Hắc ám sẽ không đem đổi tiền galleon sang đồng tiền Muggle thấp kém gì đó đâu."
"Chúa tể Hắc ám?" Cedric nhíu mày, đang định nói gì đó.
Lúc này, Giáo sư McGonagall mặc áo chùng phù thủy màu tím đậm bước nhanh từ hàng ghế giáo viên và nhân viên trường tới, ánh mắt liếc qua cánh cửa chính tạm thời bị bùa chú đóng chặt ở Đại sảnh đường, bà giơ đũa phép của mình lên đi tới trước cửa, sau khi gia cố thêm câu thần chú liền quay người lại.
"Ôi quỷ thần ơi, tôi đoán ít nhất phải tới một phần ba cú mèo của toàn nước Anh đều ở đây hết rồi!"
Giáo sư McGonagall dừng lại một chút, liếc nhìn hai người đang mang vẻ mặt ngượng ngùng, đôi môi từ sáng nay vẫn luôn mím chặt hơi buông lỏng: "Hi vọng hai trò sau này có thể thể hiện tốc độ phản ứng tốt hơn trong bộ môn Quidditch, chứ không phải trong việc đánh nhau. Được rồi, câu thần chú rất đẹp, mỗi người giành được năm điểm cho nhà của mình, bây giờ hãy trở lại bàn của các trò đi."
Sau khi Giáo sư McGonagall nói dứt lời, bên cạnh cánh cửa phòng, đồng hồ cát của cả hai nhà Hufflepuff và Slytherin vang lên một vài tiếng trong trẻo, năm viên kim cương và năm miếng ngọc lục bảo leng keng lọc cọc rơi xuống đáy đồng hồ cát.
"Cảm ơn Giáo sư McGonagall!"
"Oa, tốt quá, chúng ta quay về thôi!"
Marcus Flint và Cedric Diggory vốn còn thấp thỏm lo lắng, thấy vậy hai người liếc mắt nhìn nhau mừng rỡ, liên tục gật đầu, nhanh chóng chạy về bàn của nhà mình, quyết định chia sẻ niềm vui này với các bạn của mình.
Thế nhưng đợi tới khi bọn họ về tới bàn mới phát hiện phần lớn học sinh tạm thời không rảnh bận tâm tới sự thay đổi của điểm nhà nữa rồi, thậm chí quyết định xử phạt về việc hai nhà đánh lộn tập thể mà cụ Dumbledore còn chưa tuyên bố tạm thời cũng không còn quan trọng nữa.
Hầu như mỗi đứa trẻ thuộc gia đình phù thủy đều nhận được thư từ nhà gửi tới, tất cả mọi người đều hỏi thăm con cái mình về tình hình hiện tại của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts.
Một lượng lớn các tài liệu được cắt nối hoặc chỉnh sửa từ các tờ báo và tạp chí khác nhau được chuyền tay giữa các học sinh, đủ loại tạp chí, báo và tin vắn chất đầy trên bàn của mỗi nhà.
Sự rung chuyển đã quét sạch cả thế giới pháp thuật bên ngoài Hogwarts, sau một ngày lên men cuối cùng cũng dần dần lộ ra răng nanh và mũi nhọn của nó. Các học sinh vốn không buồn không lo lần đầu tiên cảm thấy bản thân nằm trong trung tâm xoáy nước của thứ được gọi là áp lực, cùng với... phiền não về phân chim thỉnh thoảng rơi xuống người và xuống bàn ăn.
Nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn này, hai khu vực giống như chốn cực lạc rõ ràng là cực kỳ bắt mắt.
Một là hàng ghế giáo viên và nhân viên trường nơi cụ Dumbledore ngồi, vô số cú mèo giống như đã được huấn luyện đứng xếp hàng, từng con nghiêm chỉnh ném bức thư xuống sau ghế của cụ, không có bất cứ con cú mèo nào dám thả xuống bàn ăn của các giáo sư.
Mà bên còn lại...