Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

Cửa chính của đại sảnh lâu đài Nurmengard.

"Thì ra đã lâu như thế rồi sao?"

Grindelwald đứng giữa đại sảnh, nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh một lượt, trước mắt lão bất giác hiện lên cảnh tượng xa hoa, rầm rộ trong quá khứ, giọng nói có chút cảm xúc.

Trong ký ức của lão, tất cả như vẫn còn dừng lại ở bốn mươi sáu năm trước, đèn treo khắc hoa bằng đồng xanh có phượng hoàng vờn quanh trên đầu, mặt đất điêu khắc đường cong ma văn đơn giản mà nhã nhặn, ánh nắng rọi vào cửa sổ sát mặt đất khảm đầy thủy tinh sắc màu. Khi đó, lão thích đứng chắp tay ở đó để trò chuyện với những phù thủy trong đại sảnh.

"Bây giờ không phải lúc để cảm thán về quá khứ đâu, phải biết rằng chúng ta đã bỏ lỡ khá nhiều thời gian rồi đấy."

Giọng nói của Alina vọng tới từ cổng, cắt đứt hồi ức của Grindelwald:

"Cổng lâu đài này của ông phải mở thế nào đây, cháu không tìm được chốt cửa và tay cầm, nó khóa rồi."

Vừa nói, Alina vừa thử đẩy cổng ra, nó không nhúc nhích gì cả, như thể một bức tường gạch được xây kín.

Advertisement / Quảng cáo

Cổng lâu đài? Đúng rồi, suýt thì quên mất chuyện ấy.

"Lâu đài Nurmengard là một lâu đài được xây dựng bằng pháp thuật, đương nhiên cũng phải dùng pháp thuật mới mở được cổng."

Grindelwald rút lại suy nghĩ, lão kéo chiếc va li màu xám tới bên cạnh Alina, cười lắc đầu:

"Mặc dù không có đũa phép, nhưng chỉ cần mấy phút là ta có thể mở ra được, có điều trong khoảng thời gian ấy, có thể ta cần cháu duy trì pháp thuật giúp ta…."

"Pháp thuật à? Cháu hiểu rồi, không cần phải phiền toái như thế đâu, ông cứ giữ ma lực lại để chữa trị cho mình là được."

Alina gật đầu nhẹ, cô giơ đũa phép lên, ra hiệu cho Grindelwald lùi về sau một chút.

"Chờ đã, chắc không phải cháu định…"

Biểu cảm của Grindelwald cứng đờ lại.

"Vấn đề này không lớn, cứ giao cho cháu."

Alina cười một cách tự tin, đũa phép bỗng chĩa về phía trước, nói khẽ với giọng bình tĩnh:

"Bombarda Maxima (nổ mạnh)."

Đoàng!

Cùng với một tiếng vang lớn, cánh cổng đóng chặt của lâu đài Nurmengard nổ tung ra, vỡ thành mấy mảnh và bay lên cao, rơi xuống đống gạch lộn xộn ngoài lâu đài.

Giống như những gì mà Grindelwald và Dumbledore đã nói, khu vực ngoài lâu đài Nurmengard không hề thiết lập một sự canh giữ nào cả, tất cả những thần chú bảo vệ đều nhắm vào người ngoài, dù cả cánh cổng của lâu đài bị nổ tung thì cũng không hề xuất hiện phản ứng pháp thuật nào cả.

"Ta đột nhiên cảm thấy cháu không cần học tập Bùa mở khóa gì đó đâu."

Khóe miệng của Grindelwald co giật một cái.

"Cảm ơn lời khen của ông, thực ra cháu cũng nghĩ như thế."

Alina vui vẻ híp mắt lại.

Đối mặt với dãy núi Alpes bao la, rộng lớn ngoài lâu đài Nurmengard, Alina hít sâu một hơi, xoay người vươn tay về phía Gellert Grindelwald, biểu cảm của lão rất phức tạp:

"Đi thôi, chúng ta xuất phát."

Thời gian ở Áo, 9:41 AM.

Còn chưa tới mười một tiếng nữa thì ma lực của Gellert Grindelwald sẽ khô cạn.



Thứ thường gặp nhất ở dãy núi Alpes chính là lá thông rụng.

Cánh rừng dưới lâu đài Nurmengard chủ yếu được tạo thành từ loại cây này, lá thông dày rải ra khắp mặt đất, như thể một tấm thảm thiên nhiên, giúp Grindelwald và Alina đi bộ qua dễ dàng hơn.

Theo thời gian trôi qua, độ cao dần hạ xuống, nồng độ khí oxy trong không khí dần cao hơn, nhiệt độ cũng bắt đầu ấm lên, ở mức nhiệt mười bảy, mười tám độ thì dù đi liên tục một, hai tiếng vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.

Advertisement / Quảng cáo

"Thật ra lá thông này ăn được đấy, trong đó có lượng vitamin C và B phong phú, có thể tăng sức đề kháng, điều hòa huyết áp, rất thích hợp làm thức ăn thường ngày cho người già. Lúc ở trong lâu đài cháu đã từng nghĩ, nếu rảnh đi hái một ít thì hay quá."

Sau khi rời khỏi lâu đài Nurmengard và tiến vào rừng rậm nguyên thủy, rõ ràng Alina hơi mất tự nhiên, vì thế thỉnh thoảng cô lại quay đầu nói mấy câu với ông lão để làm dịu áp lực cho bản thân.

"Lá thông? Được rồi, ta cảm thấy chẳng có thứ gì cháu nhắc tới mà không thể ăn được cả."

Grindelwald nhìn lá thông rụng tỏa ra mùi thơm ở xung quanh, chỉ cười chứ chẳng phản bác.

Sau mấy ngày tiếp xúc, lão không còn kinh ngạc hỏi những câu hỏi như "thứ này mà cũng ăn được á?" hay là "cháu lại định ăn thứ đó hả?".

Grindelwald không hề nghi ngờ, cho dù bây giờ vứt Alina ở lại một mình sâu trong rừng cây nguyên thủy cách biệt với thế giới bên ngoài thì cô cũng có thể nghĩ ra cách sống sót rất nhẹ nhàng và tìm được đường ra, dù sao…

"Bombarda (thần chú của Bùa nổ)."

Cùng với lời đọc thần chú ngày càng thuần thục của Alina, một khúc gỗ khô ngăn cản lối đi của hai người bị nổ thành hai khúc, để lộ ra một con đường mà hai người có thể đi được.

"Ông chắc chắn là hướng này chứ? Ngài Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất."

Alina nhìn xung quanh, hai nhược điểm là chân ngắn và mù đường khiến cô hoàn toàn không phân biệt được phương hướng trong rừng, cho dù có dấu vết của Bùa nổ chỉ dẫn thì vẫn rất khó để cô phân biệt ra Đông Tây Nam Bắc, may mà cô đã tìm được một người lớn tuổi khá đáng tin.

"Đừng có tùy tiện gắn cái xưng hô buồn cười của Voldemort lên đầu ta."

Grindelwald nhíu mày, nói với vẻ không vui. Lão vừa quan sát xung quanh vừa lấy tấm "bản đồ" trừu tượng mà Alina vẽ nghệch ngoạc ra xem:

"Nếu tấm bản đồ mà cháu vẽ lúc trong lâu đài không sai thì chúng ta đã đi được một phần ba quãng đường rồi."

"Đi được một phần ba quãng đường rồi à? Thuận lợi hơn nhiều so với những gì cháu tưởng tượng."

Alina ngẩng đầu nhìn ánh nắng đã bị rừng cây che khuất, cô quay đầu nhìn Grindelwald, trông lão mệt mỏi thấy rõ:

"Xem ra chúng ta có thể tới Salzburg trước thời gian khá nhiều đấy. Đúng rồi, hẳn là ma lực của ông có thể cầm cự được khoảng chín tiếng nữa chứ? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đã?"

"Ma lực?"

Grindelwald hơi sửng sốt, lão nhìn Alina đã ướt đẫm mồ hôi, ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Ừm, đúng thế, ước chừng có thể cầm cự từ bảy đến chín tiếng. Nghỉ nơi một lát đi."

Grindelwald nhíu mày mà không để người khác phát hiện ra, ma lực bị tiêu hao mà không tăng lên chút nào, là bởi vì nồng độ ketone gì đó không ngừng gia tăng sao?

Lão phát hiện ra có thể lúc trước lão đã tính nhầm một chuyện, theo thời gian trôi qua, cùng với sự tiêu hao của thể lực, ma lực mà lão cần tiêu hao cũng dần dần gia tăng.

Có thể thời gian dành cho lão không đến mười một tiếng.

Thời gian của Áo, 12:09 PM.

Trên thực tế, chỉ còn chưa tới bảy tiếng là ma lực của Gellert Grindelwald cạn kiệt rồi.



"Phù… Cuối cùng cũng tới rồi!"

Advertisement / Quảng cáo

Alina kéo va li, đứng bên lề đường đá, nhìn tấm biển chỉ dẫn giao thông màu lam – (Salzburg 300m), cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ chỉ vào biển báo giao thông và xoay người nhìn sang Grindelwald.

"Mau nhìn kìa, chúng ta tới rồi… Ông sao vậy!"

Sau lưng cô bé, vầng sáng ma lực mà Grindelwald đặt trên bụng đã nhạt đến mức gần như không thấy gì nữa, khuôn mặt già nua vặn vẹo đi vì đau đớn, đôi mắt vốn tràn ngập trí tuệ đục ngầu đi.

"Ngại quá, lúc tính ma lực, có thể ta đã tính ngầm một chút… Thêm vào những năm tiếng."

Grindelwald ngẩng đầu cười bất đắc dĩ:

"Cản ơn cháu, nhưng chuyện này không phải lỗi của cháu."

Dứt lời, cơ thể gầy guộc của ông lão đổ gục về phía trước.

Thời gian của Áo, 16:34 PM.

Ma lực của Gellert đã hoàn toàn khô cạn, nhưng khoảng cách tới nội thành Salzburg còn ba trăm mét nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui