Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

Nước Áo, Salzburg.

Đối mặt với sự theo dõi sát sao của cảnh sát Liên bang Áo và sự quan sát của những người trung niên, người già đi dạo nhiệt tình trong Salzburg, các phù thủy thuộc Bộ Pháp thuật nước Áo hiểu ra tình cảnh của bản thân nên cũng không do dự quá lâu.

Dưới sự dẫn dắt của Pope Rozil, mọi người thuộc Bộ Pháp thuật nước Áo nhanh chóng thuận theo sự chỉ dẫn trong lòng, thoải mái ra khỏi cao ốc của bệnh viện, ngồi lên xe cảnh sát mà rời đi. Tuân theo pháp luật, chờ Bộ Pháp thuật nộp bảo lãnh mới là cách làm an toàn và sáng suốt nhất.

Đi đôi với việc ánh đèn của chiếc xe cảnh sát cuối cùng biến mất ở cuối con đường cái uốn lượn, cả vụ việc đã được vẽ lên một dấu chấm tròn.

Nhưng mà đám người tụ tập trước cửa bệnh viện vẫn không tản đi, lẳng lặng nhìn lên dải đen vẫn bồng bềnh trên bầu trời, chờ người triệu tập bọn họ xuất hiện lần nữa.

Vì giờ phút này, bọn họ đã đợi nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm một lát nữa cũng không sao.

Cuối cùng, một bóng người gầy gò cô đơn xuất hiện trên đường lên núi dành cho người đi bộ, vẫn không nhanh không chậm như trong ấn tượng của bọn họ, thế nhưng so với nhân vật như một vị "thần" trong tưởng tượng của mọi người, lão già nua và tiều tụy hơn.

"Ta đến rồi."

Cách nhau một con đường, Gellert Grindelwald dừng bước, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ kia. Lão khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu với tất cả mọi người. Giọng điệu của lão vô cùng bình tĩnh, như thể lần này cách lần gặp mặt trước đó của bọn họ chỉ có một buổi chiều.

Cho dù khuôn mặt và dáng người đã thay đổi hoàn toàn, thế nhưng khi giọng nói của lão phù thủy vang lên, bóng dáng ngông cuồng tự đại trước kia như xuyên qua thời gian và không gian, dung hợp lại với bóng dáng bây giờ của Grindelwald, tất cả mọi người không còn bất kì nghi vấn nào nữa.

"Grindelwald."

"Grindelwald."

"Grindelwald."

Tiếng xôn xao xuất hiện trong đám đông, không ít người giống như nhập ma vậy, không ngừng lẩm bẩm tên của Grindelwald, còn trên mặt khá nhiều người lại xuất hiện biểu cảm như như trút được gánh nặng... và sự mờ mịt, mất mát.

Đã bốn mươi sáu năm kể từ lần gặp mặt trước, thật đúng là... quá lâu.

Lâu đến mức tất cả mọi chuyện đều biến thành truyền thuyết, lâu đến mức có thể biến tất cả nhiệt huyết và táo bạo thành sự trầm mặc như sắt thép, lâu đến mức bọn họ quên mất mình từng muốn nói điều gì...

Chẳng biết từ lúc nào, đối với phần lớn thánh đồ mà nói, đợi được Gellert Grindelwald đã không còn là mục tiêu nữa, quá trình tìm kiếm và chờ đợi mới là trụ cột tinh thần để bọn họ sống tiếp.

Một hồi trầm mặc dài lâu, không có chút tiếng động nào, sự vui sướng khi gặp lại trong tưởng tượng của tất cả mọi người cũng chẳng hề xuất hiện, một cảm xúc phức tạp từ từ lan tràn ra trong không khí.

Cách nhau một con đường, Chúa tể Hắc ám già, mặt mũi nhăn nheo và những người tôn sùng cũng đã già nua của lão yên lặng nhìn nhau, như thể thứ ở giữa hai bên là một cái gương.

Từ những gương mặt không còn trẻ tuổi mà nhăn nheo kia, Gellert Grindelwald ngờ ngợ nhìn thấy bóng dáng của mình và sự thất vọng không mấy che giấu... Đương nhiên đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến của lão.

"Đương nhiên, như mọi người đã nhìn thấy, ta đã già, chúng ta đều đã già. Sáng sớm hôm nay, thậm chí suýt chút nữa thì ta đã chết vì một căn bệnh nhỏ bé. Thế giới này đã không còn là thời đại thuộc về chúng ta nữa."

Như không hề cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này, Grindelwald nhún vai một cái, lão chủ động phá vỡ sự trầm mặc, nói với vẻ mặt ung dung: "Có điều, ta cảm thấy rất vui khi được nhìn thấy các vị một lần nữa. Không phải là vì mọi người vẫn hưởng ứng sự triệu hoán của ta như trước, mà là bởi vì các vị đều khỏe mạnh bình an, không bị hãm hại, cũng không nghèo khó chán chường..."

Gellert Grindelwald quay đầu nhìn về phía xa, một hàng xe cảnh sát dài của Salzburg đã xuất hiện trong khu chính của nội thành. Trên mặt lão phù thủy là nụ cười sung sướng xuất phát từ nội tâm.

"Rất hiển nhiên, mọi người cũng không vì ta rời đi mà từ bỏ lý tưởng, cũng không sa vào quá khứ mà bỏ qua cuộc đời thuộc về mình."

Tất cả đều có giá trị.

Đối với Grindelwald mà nói, so với hy sinh bất kì ai thì hy sinh bản thân mình sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần làm như vậy là có thể đến gần lý tưởng hơn.

Sau khi trải qua cơn sóng gió do Grindelwald dấy lên năm đó, cũng giống như ước định sau khi quyết đấu vậy.

Albus Dumbledore không hề nuốt lời, cụ dùng cách thức quen thuộc của mình, dùng một cách thức ôn hòa và dài lâu hơn, thúc đẩy toàn bộ giới pháp thuật hướng về phía mà hai người đã từng kỳ vọng. Ngay cả Voldemort cũng không thể ngăn cản tất cả những điều này xuất hiện.

Nếu như phải nói điều đáng tiếc duy nhất ở đây, vậy chắc chắn là các thánh đồ chưa bao giờ từ bỏ lý tưởng trước mặt lão.

Để đánh đổi, các thánh đồ và Gellert Grindelwald cùng phải gánh lấy tất cả tội danh về việc dấy lên chiến tranh, sau đó bị tất cả mọi người lãng quên.

"Bốn mươi sáu năm... Chúng tôi đã ở trong thành phố này đợi suốt bốn mươi sáu năm."

Kurt Mile đứng đầu đoàn người, hít sâu một hơi, ông bước ra khỏi đám người, nhìn về phía Grindelwald rồi nhẹ giọng nói: "Nếu ngài vẫn không xuất hiện, có lẽ chúng tôi sẽ đợi thêm bốn mươi sáu năm nữa... Mãi đến khi chúng tôi bị chôn vào phần mộ."

"Ta biết." Grindelwald ôn hòa khẽ gật đầu.

"Tôi không biết người khác suy nghĩ sao, thế nhưng tôi đến đây không phải là vì muốn có được một lời khen ngợi, càng không phải vì cảm thán năm tháng biến đổi và ôn chuyện... Tôi chỉ cần mỗi sáng nhìn vào gương là đã có thể làm được chuyện này."

"Kurt..."

Bà Mile lo lắng bóp tay chồng mình, bước chân của bà lại vô thức tiến lên một bước, sóng vai đứng chung với người đàn ông.

"Grindelwald."

Kurt Mile khẽ vỗ vào mu bàn tay của vợ mình, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mắt của Grindelwald, không hề lo sợ, cũng như mỗi lần ở trong đại sảnh của lâu đài Nurmengard vào nửa thế kỷ trước.

"Nếu như ngài chỉ vì muốn nói những chuyện nhàm chán đó, vậy thì ngài không nên xuất hiện lần nữa."

"Cho nên?"

Grindelwald vô cùng hứng thú nhướng mày, ra hiệu cho nam phù thủy nói tiếp, trên mặt không hề có sự tức giận vì bị chống đối.

"Ngài không phải là vị thần không gì không biết, cũng không phải là bậc thánh nhân hoàn mỹ không chút tì vết. Mấy năm gần đây, ngài gần như vắng họp trong tất cả những thay đổi của thế giới pháp thuật... Ngài đã không còn mạnh mẽ và bác học như trước."

Kurt Meyer nhìn chăm chú vào Grindelwald, nói từng câu từng chữ.

Cùng với lời lẽ không hề khách sáo của nam phù thủy, Grindelwald vẫn không hề có vẻ gì là tức giận, trái lại còn thoải mái gật đầu.

"Ông nói không sai, thế giới đã bị thay đổi quá nhiều. Chính xác mà nói, cho dù là năm đó, ta cũng chưa thể hoàn toàn nhìn rõ thế giới này. Còn bây giờ thì càng không cần phải nói..."

"Cho nên... ngài không thể tiếp tục một mình gánh lấy hết thảy trách nhiệm."

Kurt Mile lại bước thêm một bước nhỏ. Ông hơi cúi đầu, một đầu gối chạm đất, giấu mặt mình trong bóng tối, nói ra câu mà mình chưa kịp nói vào bốn mươi sáu năm trước.

"Cho dù ngài định làm gì, lần này, xin đừng bỏ lại chúng tôi."

"Hy sinh vì lý tưởng không chỉ là quyền lợi của một mình ngài... Như vậy... không công bằng..."

"Còn tôi nữa..." Bà Mile khẽ mỉm cười, bước đến bên cạnh chồng mình, tay phải gập lại trước ngực, một đầu gối chạm đất.

"Tôi cũng vậy..." Một quý ông già cả đeo kính một mắt cũng đi ra.

"Lão Kurt, ông thật là xảo quyệt..." Người phụ nữ trung niên mặc quần ca rô xoa mắt, cười mắng.

"Nếu đã chấm dứt sự chờ đợi của chúng tôi, vậy thì ngài phải bồi thường một sứ mệnh mới." Một nam phù thủy có tóc mai hai bên hơi bạc bước ra, cợt nhả nhìn về phía Grindelwald, vẫn giống như năm mươi năm trước.

"Chúng tôi vẫn ở bên cạnh ngài, chưa từng rời khỏi."

"Mấy cái tên hôm nay, một mình tôi có thể chọi năm tên."

"Ra lệnh đi, chúng tôi cần phải làm gì?"

"..."

Nụ cười trên mặt Grindelwald chậm rãi thu lại, lão trầm mặc liếc mắt nhìn nam phù thủy tóc đã bạc trắng ở trước mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua các phù thủy cũng mang vẻ mặt đó, lông mày của lão bỗng nhiên dãn ra.

Đúng rồi, chính là người như vậy, cũng chỉ có người như vậy mới có thể thật sự thay đổi thế giới. Rốt cuộc lão đang lo lắng cái gì đây?

Grindelwald chậm rãi gật đầu thật mạnh, băng qua con đường, lão đi vào trong đám người, giọng điệu vẫn kiêu ngạo và tự hào như trước:

"Đương nhiên, đây cũng chính là mục đích mà ta triệu hoán các vị lần nữa. Ta hi vọng các vị cố gắng sống tiếp thật lâu, để thế giới không được quên sự tồn tại của Grindelwald và thánh đồ..."

Vừa nói, trước mắt Grindelwald vừa hiện ra một khuôn mặt nhỏ không buồn không lo, đáy mắt của lão lóe lên sự dịu dàng.

"Có lẽ nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng dài lâu, từ giây phút này, mãi cho đến khi các vị vĩnh viễn nhắm hai mắt lại mới thôi..."

Thế giới mới sinh đã chui lên khỏi dưới đất, tuy rằng tạm thời cô bé còn không biết mình đang đối diện với cái gì, thế nhưng một ngày kia cuối cùng cũng sẽ đến.

Trước đó, điều duy nhất mà những ông bà già đã nên bước vào đống rác của lịch sử từ lâu rồi có thể làm chính là cố gắng cho cô bé thêm thời gian và không gian để trưởng thành. Và trong lúc cần thiết, chủ động hứng chịu mọi thương tổn, cho dù phải hóa thành tro tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui