Quậy Tung Hogwarts

Editor: Nguyetmai

Yên lặng chờ Grindelwald nói đại khái đầu đuôi câu chuyện, Dumbledore trầm mặc trong chốc lát, cụ hít vào một hơi thật dài, sau đó nhắm hai mắt lại và cười khổ một tiếng:

"Tôi hiểu, xem ra tôi có trách nhiệm lớn không thể thoái thác trong chuyện này."

Đối với Dumbledore mà nói, tuy rằng vẫn thiếu một vài chi tiết nhỏ, thế nhưng những tin tức mà Grindelwald nói ra đã đủ khiến cụ hình dung được những sự kiện chính của câu chuyện. Rõ ràng, Grindelwald gặp tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc hoàn toàn có đủ lý do để trút hết sự bất mãn và lửa giận của mình lên người cụ.

"Gellert, đây hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi đã quen với sự mạnh mẽ và tiện lợi của pháp thuật, thế nhưng lại lựa chọn quên mất việc chúng ta đã từ từ già đi. Có điều, cũng may là có Kaslana ở đây. Khi đối diện với nguy cơ, cô bé đã làm một hành động cao thượng khiến người ta phải than thở, cũng không khiến chuyện này đi đến mức không còn cách cứu vãn."

Trong giọng nói của Albus Dumbledore tràn ngập sự tự trách, đôi mắt màu xanh lam chân thành nhìn Grindelwald, trong ánh mắt tràn ngập sự áy náy. Cụ quả thật không thể tưởng tượng được, nếu không phải có sự ứng đối của Alina, ngày hôm sau cụ nên dùng tâm trạng như thế nào để đối diện với thi thể lạnh như băng của Grindelwald.

"Cao thượng vĩnh viễn là người, chứ không phải là sách lược và cách sắp xếp của ông, Albus."

Gellert Grindelwald khoanh tay, không hề bị lay động mà hừ khẽ một tiếng: "Trong mấy chục năm nay, chỉ cần ông từng nghĩ đến chuyện như vậy một lần thì sẽ không xảy ra tình huống như bây giờ. Tôi quá hiểu ông, sau khi mọi chuyện hỏng bét, ông luôn dùng dáng vẻ như Chúa cứu thế mà bước ra dọn dẹp hỗn loạn."

"Không ai có thể hoàn toàn khống chế tương lai, dù sao cũng phải có người bước ra dọn dẹp hỗn loạn. Hơn nữa trước đó ông cũng không nghĩ đến mà, đúng không? Ứng đối tùy hoàn cảnh vĩnh viễn là điều mấu chốt để thắng lợi vào phút chót."

Dumbledore bất đắc dĩ buông thõng tay, không định tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa.

Đối với chuyện này, mấy chục năm qua cụ và Grindelwald đã thảo luận rất nhiều lần, ai cũng không thể thuyết phục được người kia.

Thế nhưng một vấn đề khác phải đối diện ở trước mắt lại là thứ mà Dumbledore không thể lảng tránh. Lão phù thủy nhìn chăm chú vào ngực của Alina, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc.

Ở nơi đó, một sợi dây chuyền tinh xảo là Bảo bối Tử thần lẳng lặng nằm trên xương quai xanh của cô bé, sợi dây như gỗ lại như sắt đan xen với làn da trắng như tuyết làm rung động lòng người, có một sức quyến rũ khác lạ... Dumbledore hiểu rất rõ sợi dây chuyền kia có ý nghĩa như thế nào với Grindelwald, đó từng là món quà lão định tặng cho cụ vào lúc kết thúc mùa hè năm đó.

Dumbledore khẽ nhíu mày, tầm mắt di chuyển ra khỏi xương quai xanh của cô bé, nhìn về phía ông già đứng trước mặt.

"Grindelwald, cô bé chỉ là một đứa bé không đến mười một tuổi, nhất định sẽ thuộc về Hogwarts. Vì vậy cô bé không thể, không nên, cũng sẽ không trở thành người tôn sùng của ông."

"Chỉ là một sợi dây chuyền thôi, chuyện này cũng chẳng thể chứng minh điều gì. Dumbledore, ông quá nhạy cảm rồi." Grindelwald khẽ lắc đầu.

"Nhưng đây là một tín hiệu rất nguy hiểm - cô bé không phải là quân cờ mà ông có thể khống chế. Cho dù là thánh đồ hay là ông cũng không nên xuất hiện trên thế giới này lần nữa, nó không phù hợp với kế hoạch chúng ta đã thỏa thuận với nhau trước đó."

"Xin lỗi, đây cũng là chuyện tôi muốn nói với ông." Grindelwald nói: "Cô bé cũng không phải là quân cờ của ông, Dumbledore. Người ông có thể khống chế vĩnh viễn chỉ có chính ông thôi."

"Đương nhiên không phải là quân cờ, cô bé nhất định sẽ ngồi trên bàn cờ. Ông và tôi đều hiểu rất rõ chuyện này mà."

Dumbledore phiền muộn trong lòng mà phất tay: "Chúng ta đều đã già rồi, thế giới này sẽ không để chúng ta có đủ thời gian. Trước đó, tôi nhất định phải để lại thật nhiều hạt giống, đảm bảo tương lai sẽ tiếp tục phát triển theo suy nghĩ của chúng ta. Lúc cần thiết, cô bé sẽ thay thế tôi, tiếp tục đẩy mạnh quá trình thay đổi dài lâu và ngấm ngầm kia."

"Trở thành một người như ông khác sao?"

Grindelwald nhướng mày, dùng giọng điệu trào phúng nói: "Bỏ đi, cô bé vĩnh viễn không thể biến thành ông. Nó vẫn chưa đủ tàn nhẫn."

Có lẽ ở trong mắt đại đa số người, Albus Dumbledore là một người tốt, đa sầu đa cảm nhưng ôn hòa và biết săn sóc. Thế nhưng Gellert Grindelwald hiểu rất rõ, trên một số phương diện, tính cách của Dumbledore giống lão như đúc – đằng sau sự tuyệt tình, chung tình, ôn hòa, khoan dung ẩn giấu sự lạnh lùng đến thấu xương.

"Ông cho rằng mình hiểu cô bé rất rõ sao? Không, ông hoàn toàn không hiểu đứa bé này. So với tưởng tượng của ông, cô bé càng lạnh lùng và đáng sợ hơn. Grindelwald, ông ở trong lâu đài Nurmengard nên hoàn toàn không biết rằng, trong đầu đứa bé kia là một con quái vật đáng sợ đến nhường nào."

Ánh mắt của Dumbledore từ từ trở nên sắc bén, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.

"Ngay sáng sớm hôm nay, Gringotts có lịch sử kéo dài hơn một nghìn năm xuất hiện sự chia rẽ, bóng dáng của Quốc hội Pháp thuật nước Mỹ cũng xuất hiện ở trong đó. Đối mặt với cuộc chiến yêu tinh càng phức tạp hơn, tôi có thể cảm nhận được các nhân viên trong Bộ Pháp thuật nước Anh đã rục rịch... Cũng may danh vọng lúc này của tôi vẫn còn hữu hiệu, vì vậy còn có thể thoáng ngăn cản bọn họ một lúc, tránh cho cục diện tiếp tục trở nên mất khống chế."

Nói đến điểm này, Dumbledore lại cảm thấy huyệt thái dương của mình đau âm ỉ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc du thuyết của các yêu tinh vô cùng mạnh mẽ và chân thành. Nếu chỉ là Quốc hội Pháp thuật nước Mỹ nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa các yêu tinh, Albus Dumbledore còn có lòng tin thuyết phục Cornelius Fudge đừng tùy tiện dẫn cả Bộ Pháp thuật nước Anh gia nhập vào bên trong vòng xoáy nội loạn của Gringotts.

Như vậy, nếu Bộ Pháp thuật ngầm đạt thành thỏa thuận với các yêu tinh, đồng ý sử dụng chiến lược hối đoái vàng dự trữ thành đồng Rúp, vậy thì gần như đã cột toàn bộ Bộ Pháp thuật nước Anh vào chiếc chiến xa của các yêu tinh Gringotts ở London. Dù là lão phù thủy có kinh nghiệm sống phong phú như Dumbledore, đối diện với chiến tranh thuộc lĩnh vực tài chính hoàn toàn xa lạ cũng hoàn toàn đen hết cả hai mắt... Cho đến giờ phút này, cụ mới ngờ ngợ hiểu ra buổi suy đoán về thế giới trong phòng nghỉ ngơi công cộng của Slytherin đáng sợ bao nhiêu.

"Nói như vậy, đây chính là nguyên nhân sáng sớm ông đến muộn sao? Nếu dùng để làm lý do thì cũng rất thích hợp."

Trong giọng nói của Grindelwald lộ ra sự trào phúng nồng đậm: "Có điều cũng không thể nói rõ chuyện gì cả... Tôi vẫn chưa hồ đồ đến mức quy kết tất cả mọi chuyện lên người một cô bé chưa đến mười một tuổi."

"Đương nhiên, nếu đúng là như vậy thì rất đáng sợ. Tôi chỉ muốn nói đến sự liên hệ giữa chúng."

Dumbledore hít vào một hơi thật dài, sau đó nhắm hai mắt lại.

"Chỉ sử dụng vẻn vẹn có một tờ khế đất của lâu đài Hogwarts, cô bé thành công cạy ra cả thế giới. Chỉ trong hai tháng, những chuyện xảy ra sau đó quả thật đã gần sánh với chuyện mà ông cần mười mấy năm mới làm được - dấy lên một cuộc chiến đủ để lan ra toàn thế giới, bao gồm cả thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật. Điều quan trọng nhất chính là đây không phải là một hành động vô tình. Trước khi lựa chọn làm ra những điều này, cô bé đã nhìn thấy những thay đổi có thể xuất hiện sau đó từ sớm. Ông biết không, có lúc tôi có thể cảm nhận được rất rõ, rằng trong mắt cô bé, cả thế giới chỉ là một trò chơi. Cho dù là đám người đang phải trôi dạt khắp nơi hay là đã chết, tất cả đều chỉ là một tin tức đã được xác định."

"Đó chỉ là vì ngu xuẩn, mà không phải là vì tàn nhẫn."

Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Grindelwald khẽ lắc đầu: "Có lẽ con bé thỉnh thoảng lại ấm đầu như thế này hoàn toàn không suy nghĩ nhiều đến vậy đâu. Rất xin lỗi, cô bé cũng không thông minh như trong tưởng tượng của ông, đây chỉ là một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng, cố chấp, ngu xuẩn, luôn sống trong truyện cổ tích mà thôi."

Sau khi trầm mặc một lát, Dumbledore mở mắt ra.

"Thế nhưng cô bé đã nhìn thấy tất cả những điều này từ sớm, đồng thời còn suy đoán như một sự tiên đoán. Bây giờ ông còn cho rằng, một người có được góc nhìn như vậy sẽ không thể biểu hiện ra sự quyết đoán và tàn nhẫn nên có vào lúc cần thiết sao?"

"Đương nhiên, một trong những điều đặc biệt nhất trong con người chính là nghĩ một đằng nói một nẻo. Tôi chỉ tin vào hành vi then chốt được bày ra trong tình huống cụ thể thôi."

Vừa nói, Grindelwald vừa cúi đầu liếc mắt nhìn Alina đang ngủ mê. Khóe miệng của cô bé chảy ra một đường óng ánh, rõ ràng là đang mơ một giấc mơ đẹp. Lão phù thủy lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ đây mới là đam mê lớn nhất của cục bông trắng này.

"Đứa bé này đã chứng minh mình không thể trở thành một người ra quyết định có ý chí sắt đá. Nếu không..."

Grindelwald dừng lại, không nói tiếp câu sau.

Có một số chi tiết nhỏ, Dumbledore chưa nên biết quá nhiều, dễ làm nhạt đi sự ngạc nhiên bất ngờ trong tương lai.

"Thế nên... cô bé không bao giờ có thể trở thành một người như ông kế tiếp."

Gellert Grindelwald bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão phù thủy râu bạc trắng được khen là người số một trong giới pháp thuật hiện nay, nói bằng giọng điệu chắc chắn: "Bởi vì cô bé nhất định sẽ vượt qua ông. Mà điều tôi muốn làm chính là cố gắng bảo đảm cho tia hi vọng này sẽ không bị bất kì ai dập tắt."

"Ôi, đánh giá siêu cao chưa bao giờ nghe được từ trong miệng ông đấy, Gellert."

Dumbledore nghiêm túc nói: "Ông sẽ không vì mấy câu nói của một đứa bé mười tuổi mà thay đổi lý tưởng và sự kiên trì của mình đúng không? Tôi cũng sẽ không vì sự tùy hứng của ông, mà khiến sự kiên trì suốt bao nhiêu năm qua của chúng ta bị uổng phí."

Không còn nghi ngờ gì nữa, vào giây phút các yêu tinh đến tìm hiểu vào sáng sớm, Dumbledore lập tức ý thức được rằng cho dù đã hết sức coi trọng Alina, thế nhưng cụ vẫn đánh giá thấp tiềm lực chất chứa trong người cô bé. Và phần tiềm lực to lớn này là một sức mê hoặc mạnh mẽ đối với người sắp đi đến điểm kết thúc của sinh mạng như Grindelwald.

Hi vọng đây là một loại độc dược đáng sợ nhất trên thế giới.

Cho dù là Grindelwald chọn chủ động dập tắt ngọn lửa cách mạng kia, ép thế giới pháp thuật ngoan cố phải thỏa hiệp, hay là Dumbledore lựa chọn từ bỏ chức Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, yên tâm bồi dưỡng phù thủy trẻ, dẫn nhiều phù thủy Muggle và phù thủy lai vào giới pháp thuật hơn, đến cuối cùng, thật ra kết quả mà hai người bọn họ muốn đạt thành đều nhất trí - đập tan lực thống trị vốn có của phù thủy thuần chủng với thế giới phi pháp thuật và giai cấp phù thủy Muggle.

Trên thực tế, tất cả những điều này đã bắt đầu dần được hình thành, nhiều nhất là hai mươi năm nữa, theo tỉ lệ phù thủy Muggle càng lúc càng nhiều trong giới pháp thuật, mâu thuẫn và xung đột tạm thời được gác lại sẽ bị kích phát một lần nữa. Đến lúc đó, khi tầng lớp truyền thống, ngoan cố và bảo thủ đối diện với đám người phù thủy Muggle, phù thủy lai làm đủ loại ngành nghề, trải rộng toàn bộ giới pháp thuật, bọn họ cũng không thể tiếp tục làm ra bất kì một sự chống cự nào.

Vấn đề lớn nhất trong này có lẽ là, dù là Grindelwald hay Dumbledore thì đều không thể đợi đến ngày lý tưởng được thực hiện.

Điều rất may mắn là sự xuất hiện của Alina đã hoàn hảo giải quyết điểm lo lắng cuối cùng này: Sau khi Dumbledore rời đi, cô bé có thể gánh vác chức trách duy trì cân bằng thế giới mới - hoặc phải nói là giống như chất xúc tác, gia tăng tốc độ tiến triển của quá trình này.

"Chấm dứt ở đây đi, Gellert. Sân khấu thuộc về ông đã chào tạm biệt rồi. Đừng quên câu nói ông khắc trước cửa lâu đài."

Dumbledore giơ đũa phép lên với vẻ mặt nghiêm túc, cụ hiểu rất rõ ý nghĩ của Grindelwald. Có điều cũng may cụ chắc chắn có thể làm cho tất cả quay lại quỹ đạo.

"Lý tưởng?" Grindelwald híp mắt: "Lý tưởng chưa bao giờ thay đổi."

Không để ý đến động tác của Dumbledore. Gellert Grindelwald đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, dùng sức đẩy cửa sổ ra.

"Nhìn đi Dumbledore. Hãy ngắm nhìn thành phố này cho kĩ, thế giới này – có lẽ ông hiểu về yêu và hòa bình, nhưng ông mãi mãi không thể hiểu được cái gì gọi là vinh quang và cố chấp, ngu xuẩn và lý tưởng không thực tế."

"Trời ơi... Ông làm cái gì vậy?"

Dumbledore quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra sự khiếp sợ, đũa phép trong tay cụ suýt chút nữa đã rơi xuống.

Đây là một cảnh tượng còn chấn động hơn cảnh Grindelwald triệu tập người theo đuổi của mình gấp mấy trăm lần.

Giữa bầu trời Salzburg, vô số ký hiệu ánh sáng của Bảo bối Tử thần từ các góc trong thành phố chiếu lên chân trời, ký hiệu Bảo bối Tử thần tỏa ra ánh sáng che kín toàn bộ bầu trời.

Mỗi một con đường trong thành phố, mỗi một quảng trường đều lấp lánh dấu ấn của Grindelwald.

"Bốn mươi sáu năm... Bọn họ vẫn còn ở đây?"

Dumbledore quay mặt nhìn về phía Grindelwald, sự kinh ngạc khó có thể nói nên lời tràn ngập trên mỗi vết nhăn trên mặt ông lão.

"Đúng, đây là thứ mà ông vẫn không tin, luôn có một số thứ vĩnh viễn sẽ không phai màu. Đã bốn mươi sáu năm trôi qua, dù là ông cũng không thể chiến thắng một thành phố."

Gellert Grindelwald đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó hít sâu một hơi: "Ông có thể thử đánh bại tôi, thế nhưng tôi mãi mãi sẽ không chết đi, trừ phi ông phá hủy thành phố này, giết chết tất cả các thánh đồ. Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện về vấn đề liên quan đến Alina một lần nữa không?"

"Làm như vậy thật sự đáng giá sao? Thế giới pháp thuật quốc tế tuyệt đối sẽ không khoan dung cho kiểu khiêu khích gióng trống khua chiêng của ông."

Liếc mắt nhìn Grindelwald đang đứng bên cửa sổ, Dumbledore thở dài một tiếng nặng nề: "Được rồi Gellert, ông muốn làm gì? Cô bé cần được tiếp thu hệ thống giáo dục pháp thuật, cần bạn bè cùng lứa tuổi, cần đồng đội. Dù ép tôi ở lại đây, ông cũng không thể ngăn cản cô bé trở lại Hogwarts."

"Tôi hiểu rõ. Tôi chỉ muốn nói cho bọn họ biết, lâu đài Nurmengard hoàn toàn không thể nhốt tôi lại..."

Gellert Grindelwald khẽ gật đầu, trên mặt để lộ sự gian xảo: "Trên thế giới này, chỉ có một chỗ có thể giam cầm tôi được thôi, Albus."

"Hơn nữa có lẽ trường pháp thuật Hogwarts cũng cần một lão phù thủy có kinh nghiệm phong phú dạy thay, thuận tiện còn có thể giúp giảm bớt sự xung đột bất ngờ giữa các học sinh và điều trị áp lực cho bọn họ. Ờ, có lẽ tôi còn có thể kiêm chức người bảo vệ kho vàng, dù sao bây giờ mấy ông đã trở nên giàu có như vậy mà."

"Gellert Grindelwald..." Dumbledore hít sâu một hơi: "Đã nhiều năm như vậy rồi, quả nhiên ông vẫn là Chúa tể và tên lưu manh từ đầu đến đuôi."

"Cảm ơn đã khen."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui