Editor: Nguyetmai
Lâu đài Nurmengard.
Sau khi kết thúc bữa tối, dưới sự dẫn dắt của Dumbledore, Alina và Grindelwald thuận lợi trở về lâu đài Nurmengard, bắt đầu thu thập hành lí chuẩn bị mang về Hogwarts. Trên thực tế thì chủ yếu là Alina thu dọn quần áo và sách vở trong phòng ngủ của mình, hai phù thủy già lo việc ngồi ngây ra đó.
Ví dụ như với Gellert Grindelwald, hành lí mà lão cần mang theo thực ra chỉ là một chiếc hòm kim loại nhỏ bị pháp thuật phong ấn mà thôi, ngoài ra thì không còn gì nữa.
Dựa theo cách nói của Grindelwald, là hiệu trưởng giàu có nhất của Hogwarts từ trước tới nay, chắc chắn Albus Dumbledore hào phóng sẽ không trơ mắt nhìn nhân viên mới nhậm chức của mình tạo thành một số ảnh hưởng không thích hợp trong thế giới pháp thuật chỉ vì vài bộ quần áo mới và một số đồ dùng hàng ngày.
"Nói thế có nghĩa là ông chuẩn bị đồng ý với đề nghị của con nhóc kia hả?"
Trong phòng khách ấm áp, thư thái, Grindelwald lười biếng nằm trên chiếc ghế cùng kiểu với ghế trong phòng ngủ công cộng của nhà Gryffindor, lão vừa bóc vỏ kẹo ngọt trong phòng khách, vừa nhìn về phía Dumbledore – người đang thử khôi phục lại cánh cửa từ những tấm ván gỗ, nói một cách hờ hững.
Dumbledore không trả lời ngay về suy nghĩ của Alina trong căn phòng nhỏ lúc trước, mà lựa chọn suy xét một ngày rồi sẽ đưa ra câu trả lời cuối cùng. Nhưng với người hiểu rõ về tính cách của Dumbledore như Grindelwald, cách thức trả lời thế này không khác đồng ý là bao – "suy xét" = "ta sẽ tìm ra điểm thăng bằng để tiếp nhận".
"Cũng không hẳn là chấp nhận tất cả, tôi chỉ lựa chọn một phần kết quả trong đó mà thôi."
Dumbledore xoay cổ tay một cách nhanh nhẹn, kiên nhẫn sửa chữa cửa gỗ từng chút một. Cụ nhếch lông mày lên, liếc nhìn sang Grindelwald, khóe miệng hơi cong lên:
"Huống hồ, tôi không cho rằng mình có nhiều sự lựa chọn. Dù tôi nói sẽ từ chối thì có vẻ như người nào đó cũng sẽ không cam lòng nhỉ? Nói thẳng ra, tôi đã hối hận khi để con bé gặp ông rồi."
"Albus, tôi đã nói rồi, ông không nên mang đến hi vọng cho tôi."
Grindelwald thừa nhận ý nghĩ của mình ngay mà không do dự gì cả, lão nhếch môi cười đắc ý:
"Thế bây giờ thì sao, ông định bắt tay từ đâu?"
"Hogwarts, bằng cách thức của phù thủy…"
Đũa phép của Dumbledore chỉ nhẹ vào cánh cửa gỗ đã khôi phục lại như cũ, huy hiệu trường Hogwarts trên đó chậm rãi lưu chuyển ánh sáng pháp thuật, cụ nói một cách nhẹ nhõm:
"Rất hiển nhiên, Hogwarts là nơi thích hợp nhất để kiểm chứng xem một số phương pháp và quan điểm có khả thi hay không. Hơn nữa, tiểu thư Kaslana của chúng ta không hiểu rằng, nhiều khi đối với phù thủy, chỉ cần biết kết quả là được rồi. Về điểm này, có lẽ chỉ có cuộc sống học tập pháp thuật lâu dài mới làm cô bé thay đổi được."
"Tán thành."
Grindelwald vui vẻ gật đầu.
Đối với chuyện này, lão có cùng quan điểm với Dumbledore – hiển nhiên Alina vẫn chưa hiểu rõ cách thức tư duy của phù thủy.
So với Muggle chú trọng trình tự logic nghiêm ngặt, phù thủy chỉ cần biết sẽ xảy ra chuyện gì và kết quả mà mình cần có, như vậy là có thể vượt qua trình tự phức tạp ở giữa, trực tiếp đến điểm cuối cùng bằng con đường tắt là pháp thuật.
Nói cách khác, với phù thủy mạnh mẽ thực sự, hiểu được kết quả cuối cùng là gì sẽ phức tạp hơn cả quá trình để xuất hiện kết quả.
"Tiện thể cho tôi hỏi một câu, ông chuẩn bị sắp xếp chức vị của tôi thế nào? Dù gì thì "tôi" cũng là một danh nhân trong thế giới pháp thuật cơ mà."
Nếu sử dụng thân phận của Paracelsus thì đương nhiên Grindelwald sẽ không thể tránh được việc phải giao tiếp với các giáo sư của Hogwarts.
Tuy bị nhốt bốn mươi sáu năm, nhưng nếu là Paracelsus ẩn cư lâu năm, lạc hậu về mặt thông tin cũng là chuyện rất bình thường, điều quan trọng hơn là vấn đề thân phận cho những hoạt động hàng ngày.
"Bác sĩ chính trong bệnh thất của trường và…"
Dumbledore trầm mặc mấy giây, theo lí luận, giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám là thích hợp nhất, nhưng tạm thời vị trí này không có chỗ trống. Paracelsus đã đi qua đi lại mấy chục năm giữa thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật với thân phận là bác sĩ, đang ẩn cư ở Salzburg thì xuất hiện dấu hiệu hoạt động của Grindelwald, vì thế tạm thời về Hogwarts làm bác sĩ của trường, đây đúng là một cái cớ rất hợp lí.
Có điều, chỉ với lượng công việc của bác sĩ thì hiển nhiên không thể đáp ứng đủ nhu cầu của Gellert Grindelwald, mục đích chủ yếu là điều chỉnh cơ thể mắc bệnh của lão.
Căn cứ theo kinh nghiệm trong quá khứ, hầu hết thời gian trong Hogwarts không cần đến sự trợ giúp chữa bệnh quá nhiều.
Khựng lại một chút, Dumbledore trầm ngâm nhìn sang khuôn mặt chứa đầy nét kích động của Grindelwald, chậm rãi bổ sung thêm một câu:
"Và… nhân viên quản lí lâu đài Hogwarts."
Đúng lúc ông Argus Filch đáng thương đang phàn nàn về vấn đề thiếu nhân lực, thêm cả Grindelwald nữa, có thể những cô cậu nhỏ tràn trề sức sống kia sẽ không thể tự do theo ý thích như trước được nữa.
"Nhân viên quản lí lâu đài Hogwarts? Albus, ông không cảm thấy, có đôi khi ông quá tàn nhân với học sinh rồi sao?"
Grindelwald nhếch môi cười, ngón tay gầy guộc xoay đũa phép.
"Dù sao cũng tốt hơn chuyện lũ trẻ làm ra chuyện tàn nhẫn với mình do thiếu hiểu biết."
Dumbledore nhún vai, khuôn mặt chứa đầy nét bất đắc dĩ:
"Có đôi khi, những đứa trẻ không thể kiểm soát sức mạnh của bản thân còn đáng sợ hơn cả người trưởng thành. Càng không phải nói đến chuyện lâu đài Hogwarts năm nay vốn không được coi là quá an toàn."
"Đúng thế, phù thủy nhỏ bây giờ đáng sợ hơn chúng ta năm xưa nhiều…"
Nghe Dumbledore nói vậy, Grindelwald chợt nhớ tới chuyện gì đó, lão gật đầu mà chưa hết bàng hoàng, cảm khái tán thành với cụ.
"Ồ, hai ông đang nói chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, Alina tò mò nhô đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn hai phù thủy già đang trò chuyện vui vẻ bằng ánh mắt ngờ vực.
Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy, nếu hai người kia đạt thành một thỏa thuận ngầm nào đó, vậy thì khả năng cao là bắt tay nói xấu cô, giống với việc tiếng nói chung lớn nhất giữa cô và Grindelwald là cùng nói xấu cụ Dumbledore vậy.
"Hai vị giáo sư kính mến, cháu đã thu dọn xong rồi, có thể tới kéo va li giúp cháu được không?"
Phù thủy nhỏ tóc bạch kim vươn bờ vai mảnh khảnh của mình, ngước khuôn mặt trách móc đáng yêu lên:
"Dù sao thì đối với cháu, thực sự hai cái va li đó quá nặng."
"Không thành vấn đề."
Dumbledore gật đầu hiền hòa, đôi mắt của cụ dừng lại nơi ánh sáng bạc trên tay phải của cô bé:
"Nhưng tiểu thư Kaslana thân yêu, cháu có thể cho ta một lí do không, bộ dao sắc bén trong tay cháu sẽ giúp ích gì trong cuộc sống học tập của cháu sau này?"
"Bộ dao? Toàn là công cụ để cháu xử lí dược liệu môn Độc được mà."
Alina chớp mắt, cô lướt qua Dumbledore, nhìn về phía Grindelwald đang ngồi trên ghế sofa, đáp lời một cách thản nhiên:
"Chuyện này ông có thể hỏi ông Grindelwald, những ngày qua, môn Độc dược nào của bọn cháu cũng cần dùng đến những thiết bị dạy học này."
"Vậy sao?"
Dumbledore nhìn Alina, cụ không nói có được hay không, nhướng lông mi lên:
"Ta chỉ nhắc nhở nhẹ một câu, khóa đầu tiên của năm nhất trong nhà Hufflepuff là khóa Độc dược của Giáo sư Snape, ông ấy là một bậc thầy độc dược khá nghiêm khắc. Vì thế, tốt nhất cháu hãy cố gắng đừng khiêu chiến quan điểm của Giáo sư Snape quá khích trong môn Độc dược."
Vừa nói, đũa phép của Dumbledore vừa chỉ nhẹ một cái, một tấm da dê đung đưa trôi dạt tới trước mặt Alina, cho cô bé thấy sắp xếp chương trình học trong một tuần tiếp theo.
So với những phù thủy nhỏ trong nhà Gryffindor được ngủ nướng, tiết đầu tiên của học sinh nhà Hufflepuff quả thực là một màn chào đón tàn khốc.
"Giáo sư Snape?"
Alina nhỏ giọng lặp lại lời nói của Dumbledore, cô xoay người, cho bộ dao trong tay vào va li, không để Dumbledore nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình:
"Ông yên tâm đi, cháu thích môn Độc dược nhất đấy."
Đồng thời, trong cả Hogwarts, cô thích nhất giáo sư môn Độc dược.