Editor: Nguyetmai
"Giáo sư Quirrell?"
Alina bĩu môi chê bai, không định phát biểu quan điểm quá nhiều.
Tuy rằng cuối cùng phần thưởng lọt vào tay của một người kỳ lạ không có mũi khiến cô bé hơi phản cảm, nhưng xét đến việc tiền thưởng chủ yếu đến từ số tiền tích cóp của cụ Dumbledore, vậy thì tạm thời coi như cụ Dumbledore thanh toán tiền mua mạng hoặc tiền an táng cho Chúa tể Hắc ám đời thứ hai vậy – mặc dù nếu tiến triển theo kế hoạch đã định sẵn, khả năng lớn nhất là khoản tiền Galleon này sẽ rơi vào trong số những vật phẩm mà Boss đánh rơi vào cuối năm.
Về cái vấn đề nhàm chán là rốt cuộc các học sinh năm tư sợ hãi thế nào với cái gáy của Quirrell, Alina càng không có hứng thú đi tìm hiểu. Dù sao thì sau khi ném tuyết vào đầy gáy Giáo sư Quirrell, đến hai anh em song sinh Weasley luôn tìm đường chết cũng sống an ổn đến tận hồi kết mới bị xử lí cơ mà.
"Không thảo luận chuyện của năm thứ tư nữa, sau khi ăn phải nấm độc, bây giờ bác Hagrid và mọi người thế nào rồi?"
Alina lắc đầu, tiện tay cầm mấy cái gối có hai màu vàng hồng đan xen đặt sau lưng, gác hai bàn chân trần lên gối, nửa người trên dựa vào cạnh tấm màn nhung Flange và hỏi thăm thân thiết.
Không thể không nói, Alina vẫn cảm thấy những chiếc giường lớn mềm mại trong lâu đài Hogwarts như bị người ta thi triển pháp thuật dành cho người lười, chỉ cần ngả xuống là cơn buồn ngủ sẽ ập tới khắp người, sau đó trở nên uể oải.
Vốn dĩ Hermione còn định núp ở trong chăn, đối mặt với bàn chân trắng nõn gần như sắp áp sát vào trước mắt, lông mày cô bé nhếch lên, biểu cảm trên mặt lúc thì tức giận lúc thì khó hiểu, cuối cùng thở dài một hơi bất đắc dĩ, cũng chui ra khỏi tấm chăn ấm áp, gác chân theo và dựa vào cạnh Alina.
"Còn thế nào nữa chứ, kể từ đó, mọi người bị cấm tới gần Rừng Cấm và Hồ Đen. Hơn nữa, tính tình của bác Hagrid cũng trở nên cáu gắt và nhạy cảm hơn, dù rằng ngày nào bọn mình cũng cố gắng huấn luyện, những vẫn không thể lọt vào danh sách ăn cơm trong top hai. Thế nhưng, chung quy lại, mình vẫn không có cách nào dẫn dắt mọi người vượt qua mấy khối lớp cao hơn…"
Nói đến những gì đã trải ra vài ngày qua, đôi mắt Hermione hiện lên vẻ bất lực, cô cắn môi mạnh một cái.
Trên thực tế, để nghĩ cách giành được chiến thắng hằng ngày, gần như cô đã cãi nhau không chỉ một lần với tất cả các phù thủy nhỏ, bao gồm Hannah. Thế nhưng sau mọi sự cố gắng mà vẫn chỉ đứng cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều chĩa mũi giáo vào Hermione – người đảm nhận chức vụ thủ lĩnh lạnh lùng, dù là vô tình hay cố ý thì đều cô lập cô bé ở ngoài.
Từ ăn cơm đến huấn luyện, mỗi khi Hermione nhỏ bé lấy dũng khí để làm hòa với mọi người, hầu hết tất cả sẽ thu nụ cười lại, ai nấy đều né tránh tầm mắt của cô bé, như thể cô bé là một loại ôn dịch đáng sợ nào đó vậy.
Điều duy nhất giúp Hermione Granger yên tâm chìm vào giấc ngủ hàng ngày, lí do giúp cô không bị sự cô lập đáng sợ này đánh bại chính Alina – người sẽ nhanh chóng khỏi bệnh và trở về trường học trong câu trả lời của các giáo sư.
"Chuyện này rất bình thường, dù sao tố chất cơ thể của mọi người đúng là không bằng các khối lớp cao. Dù là mình…"
Bởi vì ký túc xá đã tắt đèn nên Alina không chú ý tới cảm xúc nhỏ trên mặt Hermione, cô nhún vai, vỗ nhẹ vào Tiểu Hải Ly có vẻ đang uể oải đó, vừa định khuyên bảo cô bé vài câu, đột nhiên cô cảm nhận được một cơ thể mềm mại nhào vào ngực mình.
"Alina, sao bây giờ cậu mới về, mình… nhớ cậu lắm…"
Hermione tựa đầu vào mái tóc bạch kim trên vai Alina, khóc nức nở nho nhỏ, hai tay ôm chặt lấy cục bông trắng này, không nhịn được mà trút hết những nỗi tủi thân trong một tuần vừa qua ra.
"Hớ, ực… Bình… bình tĩnh, thả… thả lỏng ra một chút."
Tự nhiên bị tập kích, đôi mắt của Alina mở to ra, cô vỗ vào con Hải Ly đang áp sát và dùng hai tay ôm chặt lấy cổ mình. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng, thì ra sức lực của Hermione còn lớn hơn Hannah một chút – thực ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao thì Hermione cũng sinh ra vào tháng 9 năm 1979, ước chừng lớn hơn Alina một tuổi.
"Hu hu hu."
Nghe tiếng nói của Alina, Hermione vô thức ôm chặt hơn nữa, như thể không cẩn thận là Alina sẽ chạy đi mất.
"Buông… buông tay ra… Mình sắp nghẹt… nghẹt thở rồi…"
Alina vốn tưởng rằng sau khi mình nhìn thấy Hermione một lần nữa, hai người sẽ có vô số tâm sự để giãi bày. Tiếc rằng cô đoán được phần mở đầu của câu chuyện, nhưng không đoán được kết thúc. Alina nắm giữ ma văn của sức mạnh bò hoang thời xa xưa, nhưng cô không hề nghĩ rằng, trong đêm đầu tiên mình trở về Hogwarts, suýt chút nữa thì cô bị một con Hải Ly ôm đến mức ngất đi.
Sau khi khóc một trận đã đời, Hermione thành công trút hết tâm trạng ra, cả cơ thể buông lỏng, mơ màng quấn lấy Alina như một con bạch tuộc, cái đầu vùi vào trong mái tóc bạch kim của cô, thỉnh thoảng lại nỉ non như nói mớ.
Khó khăn lắm Alina mới thoát được, cũng cảm thấy mỏi mệt khắp người, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ kia, không biết Hermione đang ngủ thật hay ngủ giả vờ. Alina không nhịn được ngáp mấy cái.
"Được rồi, thế thì… Ngủ một lát đi…"
Kể ra thì, có đôi khi đúng là cô đã sơ sót, so với người đã bị xã hội vùi dập vài lượt như cô, những phù thủy nhỏ trong lâu đài Hogwarts chỉ là một đám nhóc mẫn cảm hơn cả lũ trẻ ở cô nhi viện mà thôi.
Alina vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô nhóc Hermione đã khóc mệt, kéo chăn lên trên, hai người rúc vào nhau như hai con thú nhỏ, chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Một bên khác.
Trong phòng ngủ nhỏ trên tầng hai của phòng hiệu trưởng.
"Albus, ông đang nói đùa sao? Đây chính là chút phiền phức nhỏ mà ông nói hả?"
Gellert Grindelwald trợn mắt nhìn phù thủy già mà không thể tin nổi, lão hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén ý muốn cầm gối đầu nện lên khuôn mặt già nua kia.
"Còn chuyện gì điên cuồng hơn tuyển một người có khả năng bị Voldemort khống chế bằng Lời nguyền độc đoán, hoặc là trực tiếp nhập vào phù thủy làm giáo sư nữa không? Tôi tới đây để làm bác sĩ và thầy giáo, không phải tới để làm thuộc hạ và ngục tốt cho ông!"
Vừa rồi, sau khi kí kết hoàn thành hiệp ước làm thuê ngắn hạn trong vòng một năm, bằng giọng nhẹ nhàng như lễ Giáng Sinh sắp tới, Dumbledore nói với Grindelwald những gì cần chú ý về một số việc mà lão có thể sẽ gặp phải trong một năm tới.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm việc hi vọng tạm thời Grindelwald đừng vạch trần sự kỳ lạ trên người Giáo sư Quirrell của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, đồng thời nếu có thể, cố gắng bảo vệ các phù thủy nhỏ không bị nam phù thủy này làm hại – mặc dù theo những gì Dumbledore nói, cụ đã làm một số hành động để bảo vệ và khống chế ngược lại rồi.
"Thả lỏng nào, Gellert, bức tranh dưới lầu vẫn có thính lực tốt lắm đấy."
Dumbledore giơ tay lên, nhẹ nhàng quơ đũa phép, bắn ra một kết giới pháp thuật bao trùm lên hai người, nói với vẻ bất đắc dĩ:
"Theo sự quan sát của tôi, hẳn là trước mắt Voldemort đã mất đi hầu hết ma lực, chỉ tồn tại trên người Quirrell bằng một hình thức kỳ lạ. Khác với ma quỷ, cũng khác với linh hồn của người bình thường, dường như hắn muốn được bất tử hơn tất cả chúng ta."
"Thế nên ý của ông là muốn bắt lấy hắn, nghiên cứu kĩ càng về sự huyền bí trong chuyện này? Nếu ông đang lo lắng về vấn đề tuổi thọ quá ngắn, tôi cho rằng dù là Nicolas Flamel hay là Paracelsus thì đều sẵn lòng giúp ông."
Nghe được câu trả lời của Dumbledore, Grindelwald nhếch lông mày lên, không tán thành ý kiến đó, hiển nhiên không có bất cứ hứng thú gì với cái gọi là bất tử mà Dumbledore nói đến. Cả lão và Dumbledore đều biết rất rõ, cái giá phải trả nếu cưỡng ép kéo dài sinh mệnh từ tay của tử thần là gì.
"Không phải, tôi chỉ hi vọng vào lúc cần thiết, có thể nhờ ông bảo quản một thứ nào đó."
Dumbledore chớp mắt, cụ cười hiền hòa:
"Trên thực tế, nói chính xác ra, thỉnh thoảng ông ngồi ở đó bảo đảm tính công bằng là được rồi. Đương nhiên, tốt nhất là trước đó ông đừng tỏ ra quá hung hăng."
"Ngồi ở đó? Tính công bằng?"
Grindelwald ghé đầu, lão không hiểu cho lắm.
"Ừm, một cửa ải thú vị mà thôi."
Dumbledore khẽ gật đầu một cách nghiêm túc:
"Tôi định dùng một số thử nghiệm nhỏ để chứng thực suy nghĩ của tôi. Hoặc nếu ông thực sự nhàm chán thì cũng có thể tham dự vào. Đương nhiên, tốt nhất ông phải giữ bí mật với tiểu thư Kaslana, nếu không tình hình sẽ quá phức tạp."