Editor: Nguyetmai
Rinh rinh thùng thùng…
Nhìn năm viên kim cương rơi xuống từ chiếc đồng hồ cát của nhà Hufflepuff cách đó không xa, ánh mắt Dumbledore hiện lên nét phiền muộn. Mong rằng tiểu thư Kaslana làm người ta nhức đầu đó không coi chuyện này là sự cổ vũ với những hành động của mình.
Tuy rằng xét về mặt lí luận, hiệu trưởng có quyền lợi trừ điểm và cộng điểm không hạn chế, nhưng suy xét đến cảm xúc của học sinh và nhân viên giảng dạy, bình thường cụ đều tiến hành thông báo cho chủ nhiệm nhà và nhân viên dạy liên quan trước sự kiện cộng điểm và trừ điểm quan trọng nào đó.
Bởi vậy, cũng như những gì Dumbledore nói, đúng là chuyện khen thưởng Hermione Granger đã trải qua sự thảo luận với bốn vị chủ nhiệm và bà Pomfrey, trưởng bệnh thất của Hogwarts. Trên thực tế, nếu Hermione trực tiếp tham gia vào quá trình chữa trị tất cả học sinh mà không chỉ là xin viện trợ thì thậm chí cô còn có thể nhận được phần thưởng cống hiến đặc biệt cho Hogwarts.
Còn với phần thưởng dành cho Alina thì hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
Nếu không phải bởi vì thiếu tính khả thi thực tế và không thể sinh ra tác dụng cảnh cáo, thậm chí Dumbledore còn muốn quăng cục bông trắng gây chuyện này vào một nhà riêng rồi tiến hành trừ điểm, trừ điểm và trừ điểm.
"Một lần nữa ta nhấn mạnh, các học sinh không thể vào Rừng Cấm trong bãi săn. Đồng thời, không được thi triển pháp thuật trên hành lang, càng không được thi triển pháp thuật đã được học lên người bạn học của mình. Đương nhiên, ngoài những điều đó ra, hành lang bên phải của lầu bốn cũng thuộc khu vực cấm bước tới."
"Nếu có thể, ta hi vọng các trò có thể tuân thủ quy định, đồng thời kịp thời chỉ ra và ngăn cản hành vi vi phạm nội quy của bạn học bên cạnh mình, giúp bạn học của mình tránh xa nguy hiểm và sự trừng phạt do làm trái kỉ luật."
Nói đến đây, Dumbledore nhìn Hermione với ánh mắt có hàm ý, nở một nụ cười cổ vũ và mong đợi.
Cái gọi là giáo dục chính là dùng một người để ảnh hưởng đến một người khác, hoặc là dùng một người để ảnh hưởng đến một nhóm người.
Trong cuộc sống dạy học dài đằng đẵng của Dumbledore, quy định của trường học và sự giám sát của giáo sư không thể có hiệu quả và khả quan hơn sự trợ giúp từ bạn bè bên cạnh.
Căn cứ vào sự quan sát của cụ, không có gì để nghi ngờ cả, tiểu thư Hermione Granger chính là một trong những người "đặc biệt" có thể ảnh hưởng đến lời nói và hành động của Alina. Là một học sinh của nhà Gryffindor, sự nghiêm túc, cẩn thận trên người cô bé càng là điều hiếm có.
Dumbledore dừng lại một chút, một lần nữa nhìn các học sinh có biểu cảm nghiêm túc xung quanh Đại sảnh đường, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cục bông trắng kia, cảm giác bất an trong lòng cụ càng thêm rõ ràng, như thể có một sự việc tồi tệ nào đó đang diễn ra.
"Được rồi, chúng ta thay đổi một chủ đề vui vẻ nhé?"
Dumbledore vỗ nhẹ bàn tay, làm dịu bầu không khí nghiêm túc trong Đại sảnh đường:
"Đầu tiên, đương nhiên sẽ là Quidditch mà không ít trò quan tâm nhất. Các trò yên tâm, thời gian tuyển chọn cầu thủ và thời gian thi đấu Quidditch vẫn sẽ tiến hành như thường lệ, sẽ không bị ảnh hưởng bởi hoạt động huấn luyện một tuần qua."
Nghe thấy lời nói của Dumbledore, Oliver Wood ngồi trên bàn của Gryffindor hưng phấn gõ ly lên bàn, cậu đã nóng lòng muốn triệu tập đội viên để triển khai huấn luyện khôi phục lại, việc thất bại thảm hại trước Slytherin trong học kì trước khiến cậu phiền não suốt một kì nghỉ.
"Không thể không nói, số người trong Hogwarts đã tăng lên khá nhiều so với lúc ta đi học. Trải qua hai lần ngoài ý muốn với quy mô lớn trong tuần trước, trường học nhận ra rằng, đôi khi đội ngũ y tế mà chúng ta đang có không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của trường học pháp thuật Hogwarts."
Dumbledore vừa nói vừa nhìn sang bàn của nhà Hufflepuff và Slytherin, lại nhìn sang sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng của các phù thủy nhỏ năm nhất và năm bảy, cụ hắng giọng một cái.
"Bởi vậy, chúng ta rất vinh hạnh mời được ông Otto Apocalypse có kinh nghiệm chữa trị phong phú tới Hogwarts gia nhập vào bệnh thất, cung cấp sự bảo vệ cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của các trò trong trường học. Đồng thời, ông Apocalypse cũng sẽ kiêm chức nhân viên quản lí lâu đài Hogwarts, gánh vác trách nhiệm giám sát trường học cùng với ông Filch, để đảm bảo sẽ cung cấp viện trợ cho các trò trong thời gian ngắn nhất khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Cùng với lời giới thiệu của Dumbledore, lúc này các phù thủy nhỏ mới chú ý tới trên hàng ghế dài dành cho nhân viên có thêm một cái ghế, một phù thủy già có khuôn mặt hiền hòa và hơi gầy yếu mỉm cười gật đầu chào hỏi với mọi người.
Hầu hết biểu cảm của các giáo sư đang ngồi trên bàn đều hơi kinh ngạc, nhưng thấy bà Pomfrey, Giáo sư Mcgonagall và tất chủ chủ nhiệm bao gồm Giáo sư Snape đều chủ động vỗ tay biểu thị sự hoan nghênh, ai nấy đều đè sự nghi hoặc xuống, mỉm cười vỗ tay chào đón đồng nghiệp mới.
Dù sao cũng chỉ là một bác sĩ và nhân viên quản lí của lâu đài, chỉ cần hiệu trưởng và các vị chủ nhiệm đã bàn trước với nhau rồi thì đúng là cũng không cần thông báo riêng cho mọi người.
Thế nhưng, so với sự hòa hợp ở hàng ghế nhân viên, tiếng vỗ tay từ các học sinh rõ ràng là qua loa hơn nhiều.
Trong Đại sảnh đường chỉ vang lên tiếng vỗ tay lễ phép nhưng không coi là quá nhiệt tình. Nếu vị Otto Apocalypse này không kiêm chức nhân viên quản lí lâu đài Hogwarts, có lẽ bọn họ sẽ nhiệt tình hơn một chút, nhưng cũng chỉ có hạn thôi.
"Khụ, khụ."
Grindelwald, à không, nói đúng ra thì phải là ông Apocalypse, nhìn Đại sảnh đường hơi nhạt nhẽo, lão nhướng lông mi lên, hắng giọng một cái rồi đứng lên, gật đầu lễ phép với cụ Dumbledore.
"Nếu có thể, Giáo sư Dumbledore, có thể để ta nói mấy câu không?"
Mặc dù ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng ghế nhân viên, nhưng sau khi lão đứng lên, trong chớp mắt, cả đám đông bỗng sinh ra ảo giác rằng vị trí của lão mới là vị trí trung tâm trong Đại sảnh đường, như thể trong Đại sảnh đường đột nhiên xuất hiện hai cụ Dumbledore.
"Đương nhiên, ông Apocalypse."
Khuôn mặt Dumbledore hiện lên nét kinh ngạc, nhưng rồi cụ lập tức phản ứng lại, mỉm cười trả lời.
"Cảm ơn, Albus."
Grindelwald cúi người lễ phép, quay đầu nhìn những gương mặt trẻ tuổi tò mò trong Đại sảnh đường, đôi mắt lão lướt qua bốn chiếc bàn dài giản dị, khóe miệng cong lên vui vẻ, lão nhếch môi nở nụ cười.
"Hogwarts là một nơi khiến người ta say mê, ta đã mơ ước tới đây không chỉ một lần, nhưng luôn không tìm được cơ hội thích hợp, mãi đến khi Giáo sư Dumbledore tới chỗ ở của ta và đặc biệt gửi lời mời đến ta. Thế nhưng, sau khi biết rõ nguy cơ mà Hogwarts đang gặp phải từ Giáo sư Dumbledore, ta luôn suy nghĩ rằng, là một bác sĩ, ta có thể làm được những gì cho các trò?"
"Chỉ chữa trị sức khỏe khi các trò bị thương sao? Không, đương nhiên nó không đủ. Bởi vậy, ta mới nghĩ đến chuyện kiêm chức nhân viên quản lí lâu đài, muốn kịp thời bảo vệ các trò trước khi nguy hiểm diễn ra. Thế nhưng, chỉ như thế thì dường như vẫn chưa đủ, bởi vì nó không thể giúp các trò có được sức khỏe để bảo vệ bản thân…"
Nhìn các phù thủy nhỏ không hiểu gì cho lắm, ông lão mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng.
"Cho tới hôm nay, nhìn thấy các trò ngồi trong Đại sảnh đường này, ta mới đột nhiên nhận ra rằng, thật ra ta có thể cống hiến một việc nhỏ bé cho các trò – ta quyết định lấy ra một phần từ tiền tích cóp của mình để bù vào chi tiêu ẩm thực của Hogwarts, để những bữa ăn hằng ngày có thể khôi phục lại tiêu chuẩn ẩm thực trước kia."
Tiêu chuẩn… ẩm thực trước kia?
Là kiểu bữa cơm nào cũng có các loại thịt, có thể không cần xếp hàng, ăn đến lúc không ăn nổi nữa?
Các học sinh nhìn nhau, sau khi trải qua thực đơn đạm bạc trong một tuần, ai cũng hoài niệm quy cách ăn uống xa xỉ trước kia của Hogwarts.
Nhìn biểu cảm của nhóm phù thủy nhỏ từ khó hiểu, đến giật mình rồi thành mừng rỡ như điên, Grindelwald hài lòng thầm gật đầu.
Có đôi khi quan điểm của cục bông trắng kia cũng có giá trị tham khảo – tiền tài và thức ăn ngon luôn là cách thức trực tiếp nhất để phá tan sự lạnh lùng và nhận được thiện cảm.
Còn tiền từ đâu mà có ấy hả? Alina đã nói cho lão từ trước rồi, Dumbledore giấu tiền thế chấp Hogwarts trong lâu đài.
Phải biết rằng, hiện tại lão là Paracelsus cơ mà, làm đại biểu cho thuật luyện kim từ xa xưa, danh xưng phú ông, một trong những người phát hiện ra Hòn đá giả kim.
Lúc ở phòng hiệu trưởng vào buổi sáng, Dumbledore đã giới thiệu với các giáo sư như thế, nếu không bà Pomfrey và Mcgonagall đã chẳng chấp nhận lão dễ dàng đến vậy. Cách thức để chứng thực thì quá đơn giản, người bình thường chẳng thể nào nắm giữ ma văn chữa trị "ur" từ thời xa xưa được.
Bởi vậy, làm nhân chứng, tất nhiên Albus Dumbledore sẽ không vạch trần chính bản thân mình chỉ vì một chút tiền tài.
"Ngài Paracelsus vĩ đại!"
"Ngài Otto vạn tuế!"
"Hoan nghênh tới Hogwarts!"
Đúng lúc này, rốt cuộc các học sinh cũng phản ứng lại, tiếng hoan hô lập tức xông lên tận mây xanh, thậm chí còn vang gấp mấy lần lúc trước.