Editor: Nguyetmai
Đoàng!
Sự thật chứng minh, cửa gỗ của Hogwarts không vững chắc hơn là bao so với lâu đài Nurmengard.
Đối với Bùa nổ "phiên bản đặc biệt Alina" đã từng phát nổ hai lần, cửa phòng Giáo sư Snape như một tấm bọt biển yếu ớt, gần như trở thành một đống gỗ vụn ngay mà không có bất cứ một sự chống cự nào cả.
"Alina, cậu gọi pháp thuật này là… Bùa mở khóa?"
Hannah nuốt một ngụm nước miếng, tuy rằng cô không hiểu nhiều về bùa chú, nhưng rõ ràng Bùa mở khóa thông thường không thể tạo thành hiệu quả như trước mắt được, chuyện này chênh lệch quá nhiều so với điều mà cô tưởng tượng.
Vừa nói, Hannah vừa nhanh chóng nhìn hai bên trái phải, khuôn mặt chứa đầy sự bất an và lo sợ, như thể giây tiếp theo sẽ có mấy chục Giáo sư Snape phẫn nộ ập tới hùng hổ từ bốn phương tám hướng.
"Đương nhiên đây chính là Bùa mở khóa – thần chú có thể mở cửa một cách thuận lợi, có vấn đề gì sao?"
Alina nhướng lông mày, cô thưởng thức kiệt tác của mình rồi hài lòng khẽ gật đầu.
Không thể phủ nhận rằng tuy Gellert Grindelwald không dạy cô quá nhiều pháp thuật, nhưng tính thực dụng và phạm vi áp dụng của từng cái đều làm người ta khá hài lòng, chỉ cần điều chỉnh ma lực hợp lí một chút là có thể dễ dàng ứng đối với đa số tình huống.
Quả nhiên câu châm ngôn kia không sai – trên thế giới này không có pháp thuật cấp thấp, chỉ có phù thủy cấp thấp.
Có lẽ vì ở gần hồ nên văn phòng của Snape tản ra cảm giác làm người ta thấy lạnh lẽo, âm u.
Dọc cái giá trên tường bày biện rất nhiều những lọ thủy tinh, ánh sáng mờ mịt rọi vào những lọ thủy tinh chứa đầy vật liệu độc dược, ánh ra các hình thù khác nhau trên tường như thể cái bóng của ma quỷ.
Trong văn phòng có một lò sưởi âm tường nhưng xem ra cũng không sử dụng thường xuyên, cách lò sưởi không xa là một hàng giá hầm nấu được sắp xếp chỉnh tề, Alina đoán rằng có thể đó mới là nguồn nhiệt thường gặp nhất trong phòng.
"Hay là chúng ta đi đi? Nơi này khiến mình thấy thật tồi tệ."
Hannah sợ hãi quan sát cách bố trí trong căn phòng, cơ thể run lên.
Hầu hết nguyên liệu độc dược đều không đẹp đẽ gì, nói chính xác ra, nếu không phải người yêu quý độc dược học thì cái nơi tràn ngập thi thể không nguyên vẹn của các loại động thực vật này chẳng khác nào một căn phòng kinh khủng khiến người ta thấy rùng mình.
"Đi? Sao có thể chứ? Đây là kho báu hiếm có của Hogwarts đấy…"
Lọn tóc dựng trên đầu Alina lung lay hưng phấn, cơ hội chỉ có một lần, là lúc để Giáo sư Snape suốt ngày quanh quẩn trong tầng hầm Hogwarts bước ra khỏi cái thế giới chỉ có độc dược, thử mở rộng vòng tay với thế giới tốt đẹp, đa sắc màu.
Căn cứ theo kinh nghiệm mà Alina có, tuy rằng Severus Snape là một bậc thầy độc dược, trình độ về mặt bùa chú cũng không thấp, nhưng hiểu nhiên pháp thuật điều tra và pháp thuật phòng vệ tương đối kém.
Dù là Hermione, Dobby hay Barty Crouch thì đều dễ dàng lấy được nguyên liệu độc dược từ người cất giữ là Snape. Đồng thời, ngoại trừ năng lực suy đoán bằng trực giác thì gần như Giáo sư Snape không có bất cứ một phương pháp phá án nào cả.
Muốn sử dụng "Truy tìm tung tích" để quay lại cảnh tượng trong một thời gian trước đó, phù thủy bình thường không thể làm được.
Không phải chỉ bởi vì mức độ phức tạp của pháp thuật, mà còn vì nó yêu cầu rất cao với năng lực phân biệt vết tích của phù thủy thi triển pháp thuật – càng là nơi có nhiều phù thủy thì độ khó của pháp thuật này càng cao.
Dựa theo lời bình của Grindelwald lúc trước, dù là lão và Dumbledore thì cũng gần như không thể tìm ra tung tích của những chuyện đã xảy ra trong một khoảng thời gian nào đó một cách chính xác được.
Chuyện này rất có tác dụng cổ vũ khí thế kiêu ngạo của cục bông trắng nào đó.