Editor: Nguyetmai
Sau khi Alina dứt lời, cả phòng học môn Độc dược rơi vào tình cảnh im ắng không một tiếng vang.
Nếu ban nãy chỉ có cảm giác lạnh lẽo, âm u như một trăm con quỷ chen lấn trong phòng học, vậy thì bầu không khí hiện tại như nhà tù phù thủy Azkaban bị một đoàn giám ngục vây quanh.
Tất cả các bạn học nhìn Alina bằng ánh mắt phức tạp, hoặc là nhìn nhau một cách bất an.
Mà đa số các phù thủy nhỏ thì nhìn Giáo sư Snape đứng cạnh bục giảng bằng ánh mắt sợ hãi, cơ thể vô thức lùi ra sau, sợ rằng sơ sẩy một cái là sẽ bị Giáo sư Snape phán là đồng lõa của cục bông trắng kia.
Tiêu đời… Alina ngốc nghếch không có não.
Hannah còn chưa kịp bịt miệng Alina lại, cô rên rỉ đau đớn, cánh tay bất lực rũ xuống, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Đây là chủ nhiệm nhà Slytherin vô tình nhất trong truyền thuyết, giáo sư độc dược lạnh lùng nhất trường học pháp thuật Hogwarts, câu hỏi linh tinh gần như chống đối này, dù có nghĩ thế nào thì cũng mang đến hậu quả nghiêm trọng hơn thôi.
Không đúng không đúng, vấn đề máu chốt hiện tại là Alina lại nói chuyện mà ai cũng biết nhưng không ai dám nói ra ngay trước mặt Giáo sư Snape – Giáo sư Snape là một ma đầu trừ điểm theo ý thích và rất thiên bị.
Chuyện vạch trần khuyết điểm của người khác như thế này, dù Alina trúng một bùa chú ác nào đó vì thẹn quá thành giận thì Hannah cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
"Bậc bề trên đáng kính? Bậc thầy độc dược? Nghệ thuật gia pháp thuật?"
Snape nhướng lông mày lên, ông ta cân nhắc nhìn Alina, nhếch miệng rồi nói chậm rãi.
"Chậc chậc… tiếc rằng ta không cho rằng mình có thể nhận những danh hiệu vang dội này."
Kể từ mười năm trước ông ta vào Hogwarts và đảm nhiệm chức giáo sư môn Độc dược, Snape gặp nhiều tên nhóc nhanh mồm nhanh miệng, giả vờ rằng mình là người yêu thích độc dược để kiếm tìm những đãi ngộ vượt mức.
Thế nhưng, điều đáng tiếc là, thông thường, sau một hai câu hỏi đơn giản, những trò khôn vặt ấy của bọn họ sẽ trở thành ngu xuẩn.
"Đương nhiên, bởi vì bậc thầy thực sự vĩnh viễn có một trái tim ham học hỏi."
Alina khẽ gật đầu không chút do dự, những cái rắm nhiều màu sắc cứ phọt ra liên tục, đôi mắt chứa đầy sự chân thành.
"Thế nhưng chuyện này cũng không thể ảnh hưởng đến việc phù thủy nhỏ yêu thích và theo đuổi độc dược như em biểu đạt lòng tôn kính thông qua hành động của mình. Trong cái nhìn của em, là chủ nhiệm và giáo sư trẻ tuổi nhất của Hogwarts từ trước đến nay, nếu thầy không gánh vác được những danh hiệu này thì có thể cả thế giới pháp thuật cũng không có mấy người được xưng là bậc thầy."
Không có gì để nghi ngờ hết, tận sâu trong trái tim Severus Snape tuyệt đối là một linh hồn kiêu ngạo, cho rằng mình là đúng.
Dù là lời nguyền Khắc sâu mãi mãi, cách thức đặt tên rất xấu hổ của Hoàng tử lai, hay là việc rõ ràng là bảo vệ tất cả các học sinh nhưng lại tỏ vẻ khó chịu không quan tâm đến, tất cả đều chứng minh cho điều này.
Bởi vậy, dựa theo vô số ý kiến khả quan cung cấp từ "nhóm tiến công Snape", điều quan trọng nhất khi đối phó với Giáo sư Snape là: Nhất định phải cố gắng mặt dày và sến súa, đối với hầu hết những người ngoài lạnh trong lòng, gần như bọn họ không có sức để chống lại thiện ý của người khác. Đương nhiên, một số thủ đoạn đáng gờm cần thiết tiếp theo cũng rất quan trọng.
"…"
"…"
Bao gồm cả Snape, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng học bắt đầu trở nên phức tạp.
Đối với các phù thủy chất phác ở Anh thập niên 90, hành vi mặt dày tâng bốc của Alina thật sự khiến người ta khó mà đỡ được, cũng khó đánh giá nổi.
"Alina."
Sau một, hai giây trầm mặc, Snape đột nhiên nói:
"Trò đã nhắc tới mùi thơm ngát khi chế biến độc dược hai lần… Nếu trò có thể nói ra được hương vị độc dược mà ta yêu thích nhất, ta sẽ phá lệ nói tiêu chuẩn trừ điểm và cộng điểm cho các trò. Nếu không thể, vậy thì…"
Vừa nói, Snape vừa bước tới trước mặt Alina, nhếch khóe miệng lên một cách thâm thúy. Rốt cuộc là một kẻ lừa đảo làm người ta chán ghét, hay là một đứa trẻ thực sự thích độc dược, thực ra chỉ cần hỏi một câu là phát hiện ra được.
Hương vị độc dược mà Giáo sư Snape thích nhất?
Hannah ngồi bên cạnh Alina, cô bé hơi giật mình, lo lắng nhìn Alina. Làm sao mà trả lời vấn đề này được? Nếu đã hỏi ra câu này, vậy thì ngay từ đầu đã không có câu trả lời chính xác rồi đúng không?
"Độc dược tình yêu (Love Potions), hoặc nói chính xác hơn là thuốc say tình (Amortentia), Giáo sư Snape."
Đôi mắt Alina hơi lóe lên, kìm nén đáp án chuẩn xác suýt chút nữa thì thốt ra – "Mùi cơ thể Lily Evans", cô cúi người một cách nhã nhặn, trả lời cực kì tự tin.
Thuốc say tình (Amortentia) là độc dược tình yêu có hiệu quả nhất hiện có.
Loại thuốc này có ánh sáng của trân châu mẫu, khi hấp nóng sẽ hiện lên hình xoắn ốc. Nó có thể khiến người dùng sinh ra cảm giác si mê mãnh liệt, tuy rằng nó không phải tình yêu thật sự, nhưng tuyệt đối là một cách có thể giành được thiện cảm.
Mà điều quan trọng là, đối với những người khác nhau, mùi của thuốc say tình cũng hoàn toàn khác nhau. Nó được quyết định bởi thứ mà người ta thích, cho dù lúc ấy người ta không nhận ra là mình thích.
"… Mùi của thuốc tình yêu?"
Nghe thấy câu trả lời của Alina, đôi mắt của Snape bỗng hơi hoảng hốt, rồi lập tức trở lại bình thường:
"Một đáp án khôn lỏi, nhưng chính xác."
Snape gật đầu, đôi mắt hiện lên nét hài lòng mà người khác rất khó phát hiện ra. Ừm, tuy rằng đứa bé này hơi lanh chanh, nhưng so với hầu hết những tên ngu ngốc kia thì chưa coi là hết thuốc chữa.
Phù… Được cứu rồi!
Hannah thở phào nhẹ nhõm, với tình cảnh đáng sợ vừa rồi, suýt chút nữa cô còn tự hỏi có nên thừa nhận chuyện trộm độc dược để di dời cơn giận của Giáo sư Snape sang người mình không.
Thế nhưng Alina đã trả lời chính xác rồi, đương nhiên Giáo sư Snape sẽ không làm khó cô nữa.
Giáo sư Snape nhìn Alina rất sâu, khóe miệng hơi nhếch lên, nói bằng giọng bình tĩnh:
"Về vấn đề mà trò thắc mắc, ta có thể trả lời chắc chắn với trò. Chỉ cần các trò tuân thủ theo ba nội quy lớp học mà ta đã nhắc tới trước đó là sẽ không bị trừ điểm. Còn về cộng điểm… Rất đơn giản, chỉ cần thao tác của các trò có thể vượt qua sự mong đợi của ta, khiến ta cho rằng có sự đóng góp và cải tiến giá trị dạy học của môn Độc dược."
"Vậy thì hiện tại, còn câu hỏi nào khác không?"
"Hết rồi, thưa Giáo sư Snape."
Alina ngoan ngoãn ngồi xuống, đã nhận được kết quả mong muốn rồi, lựa chọn sáng suốt nhất là rút lui khi đã có thành quả tốt đẹp.
Nếu Giáo sư Snape đã tự đặt ra quy định, vậy thì chắc chắn ông ta cần tuân thủ quy định đầu tiên, hơn nữa việc tìm kiếm lỗ hổng và điểm thăng bằng trong quy định có thể nói là kiến thức cơ bản của mỗi một Chúa tể Hắc ám (Chú thích: Xóa tên một người nào đó vì bị bệnh tâm lí).
"Tốt lắm, vậy thì chúng ta bắt đầu điểm danh chia tổ. Để ta nghĩ xem, tổng cộng là năm mươi mốt người, vậy thì…"
Snape gật đầu hài lòng, tiện tay mở danh sách ra, nói khẽ:
"Alina Kaslana, thu thập đồ dùng và nồi nấu của trò, ngồi vào cạnh bàn ta. Ta cho rằng với nền tảng độc dược của trò thì không cần lập nhóm với những bạn học khác, hẳn là một mình trò cũng đủ để hoàn thành yêu cầu tương ứng của môn học rồi."
Dứt lời, Snape rút đũa phép ra, nhanh nhẹn vẫy một cái, một chiếc bàn gỗ cũ kĩ từ cuối lớp học di chuyển đến vị trí đầu lớp học.
Nó dừng ở vị trí trước bàn làm việc của Snape một chút, một vị trí trơ trọi mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy được, như thể lúc đi học ở kiếp trước, thỉnh thoảng Alina được ngồi lên vị trí "hợp phong thủy" gần bục giảng đó.
"Hế!"
Biểu cảm của Alina cứng đờ lại.
Hình như chuyện này, hơi khác so với tưởng tượng của cô…