Translator: Nguyetmai
Hoàn toàn không có nghi ngờ gì về sự yêu thích của người Anh đối với các loại cá có thể xếp top 3 trên toàn thế giới. Mặc dù bọn họ chỉ có hai cách chế biến cá là chiên dầu hoặc nướng, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới sự yêu thích đối với cá của họ.
Cần phải biết rằng, vì lợi nhuận xuất khẩu cá, và để nuôi được nhiều nhân khẩu hơn, trong vòng hơn 20 năm, từ năm 1944 đến năm 1976, chính phủ nước Anh thậm chí không tiếc nhiều lần huy động hải quân tiến hành "cuộc chiến cá tuyết".
Hồ Lomond là nguồn cung ứng nước ngọt của toàn bộ khu vực Scotland, là hồ nước ngọt lớn nhất của nước Anh. Nó nối liền với hàng chục hồ nước xung quanh khác và năm mươi con sông, phần lớn trong nước đều có chứa các loại cá, cá hồi, cá hồi biển, cá hồi vân và cá chày... Có lúc thậm chí còn có cá hồi nâu và cá chuối bơi vào.
Có điều, điều khiến người ta tiếc nuối là, chính phủ đã ra sắc lệnh cấm tuyệt đối các hành vi đánh bắt cá của tất cả thuyền đánh cá, sau đó bởi vì một vài "sự cố nhỏ" của năm trước, sắc lệnh này lại tăng thêm không ít điều khoản kì quái như "cấm ném bất cứ vật phẩm gì", "cấm phóng điện vào hồ".
Hiện nay muốn nếm món cá hồ Lomond tươi ngọt, thơm ngon, chỉ còn cách ngồi bên bờ hồ thành thật cầm cần câu cá, ngoài cách này ra, tất cả những cách còn lại đều sẽ bị coi là trộm cá.
Nhưng mà kẻ tự xưng là kẻ tham ăn có thâm niên – Alina vẫn luôn vô cùng phản đối việc câu cá.
Khác với những người bình thường: trình tự câu cá bình thường là thả mồi, mắc câu, thu dây.
Thông thường trước khi Alina thu hoạch còn phải cầu nguyện cho con cá mắc câu đó không phải là con nào trong cái đám mấy chục cũng có thể là mấy trăm con cá to mọng đang dạo chơi trong hồ Lomond - cô bé tóc bạch kim chỉ có chút sức lực nhỏ bé, không chỉ một lần xấu hổ bị lũ cá mắc câu kéo ngược xuống nước.
Lần thê thảm nhất, thậm chí trong một ngày cô đã bị "câu" xuống nước những bốn lần liền, thế cho nên cuối cùng vì quá tức mà cô gái nhỏ lẻn vào xưởng gia công đá ở thị trấn ngay trong đêm, vận dụng sức mạnh khoa học hoàn thành công cuộc báo thù.
Nhưng, hiển nhiên hôm nay là một ngày khá may mắn của cô.
Sau khi rời khỏi căn phòng nhỏ của Benítez, vác cần câu tới bên hồ, trong thời gian chưa tới một tiếng đồng hồ, Alina đã câu được ba con cá hồi và một con cá chày. Mặc dù so với những người câu cá chuyên nghiệp thì thành quả này không được coi là nhiều, nhưng đối với cô nhi viện thì đã là dư dả rồi.
À không, nói chính xác là hơi nhiều rồi.
Alina nhìn xô nước nhỏ đặt bên hồ, sau khi thả bốn con cá lớn vào, quả thực là hơi chật. Quan trọng nhất là cô không muốn trở về cô nhi viện sớm như vậy, ngộ nhỡ vừa đúng lúc tâm trạng của Benítez chưa tốt lên, thì chắc chắn không tránh khỏi một trận càm ràm.
"Con cá này trông thật đẹp."
Cô ngồi xổm xuống, vươn tay thò một ngón vào trong xô nước lạnh như băng, nhẹ nhàng đùa giỡn con cá chày trông khác hẳn những con còn lại, bên ngoài loáng thoáng hiện lên huỳnh quang, lưng màu xanh nâu, phần bụng thì lại màu trắng.
Đầu cá, mặt lưng và vây lưng, vây ngực đều có những đốm màu đen bất quy tắc, sườn, vây đuôi thì lại có đốm màu xanh lá, màu đỏ và màu đen, trông sặc sỡ, khá đẹp.
"Trông mi đẹp như thế này, nếu như thả mi ở chung với ba con kia thì nhất định sẽ đánh nhau."
Alina nghiêng đầu suy nghĩ một lát, liền vươn hai tay ra, thuần thục tóm được cái đuôi cá béo mập, ném mạnh xuống đất.
Pia pia pia.
Con cá lớn giãy giụa làm màu vài cái trên mặt đất, sau đó cảm thấy mệt mỏi rã rời, liền ngoan ngoãn ngủ mất.
Cá chày còn gọi là cá mèo, cá hồi Á Đông, được xem là loại cá lấy thịt chủ yếu thường thấy ở khu vực Scotland và Ireland, thịt tươi ngon, vị ngọt tính ấm, hơn nữa ít xương dăm, quanh năm đều có thể đánh bắt, sau khi bắt được, loại bỏ vảy cá, xương và nội tạng, rửa sạch sẽ là có thể làm gỏi ăn được.
Bất luận là chiên dầu, hầm canh, nướng đều có thể phô bày hương vị thơm ngon tuyệt vời của nó.
Nếu nói nó có khuyết điểm gì thì đó chính là việc xử lí cá hồi Á Đông sẽ hơi phiền phức một chút, nếu như không xử lí sạch sẽ các tuyến trên mình cá thì rất dễ dẫn tới ói mửa, tiêu chảy.
Đương nhiên, đối với Alina mà nói thì chuyện này không được coi là vấn đề gì lớn, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp phải tình huống "bất đắc dĩ" phải xử lí nguyên liệu nấu ăn ở nơi dã ngoại như thế này.
Alina đứng dậy tìm mấy hòn đá bên bờ sông, quây thành một đống đá nho nhỏ, sau đó nhặt nhạnh những cành cây khô trên bờ, dùng hộp quẹt nhóm lửa. Sau đó mở túi dụng cụ đánh bắt cá đặt ở bên cạnh, lấy ra một chiếc dao phay không cẩn thận đặt vào trong đó, thuần thục bắt đầu loại bỏ vảy cá và nội tạng của con cá chày.
...
Lách tách, bụp.
Ngọn lửa thiêu cháy chỗ cành cây, phát ra những tiếng lốp bốp vui tai, mỡ từ thịt cá béo tốt nhỏ giọt xuống mặt hòn đá đã bị nung đỏ, phát ra những tiếng xì xèo khiến người ta ngứa ngáy.
Cành cây ven hồ thực ra không phù hợp làm củi để nhóm lửa nướng cá cho lắm, bởi vì khói từ tỏa ra từ cành cây so với những nguyên vật liệu khác thì khiến người ta dễ sặc hơn, đồng thời khói dày sẽ không tránh được làm ảnh hưởng đến hương vị của món cá nướng.
Có điều, Alina đang ngồi xổm trên mặt đất chăm chú lật cá nướng, hiển nhiên không hề chú ý tới những khuyết điểm nhỏ không đáng nhắc đến này.
"Woa, con cá này quả nhiên rất đẹp."
Alina liếm môi, cái mũi nhỏ nhăn lại, hai mắt sáng rực nhìn con cá nướng trong tay rồi nuốt nước bọt ừng ực.
Lớp da cá màu trắng đã bị nướng thành màu vàng óng, bởi vì lệnh cấm câu cá của hồ Lomond nên cá chày trong hồ rõ ràng là béo tốt hơn nhiều so với những con cá cùng loài được mua bán ở chợ. Mỡ cá vàng óng từ vết nứt trên bụng cá từ từ rỉ ra, khiến người ta không nhịn được mà thèm nhỏ dãi.
"Thơm quá, nước miếng đã sắp chảy ra rồi. Có điều, còn một bước cuối cùng nữa."
Cẩn thận ngắm nhìn thịt cá đã cháy vàng, Alina cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn há mồm ngoạm con cá trong đầu.
Cô gái vui vẻ cầm lọ muối và lọ hạt tiêu đặt bên đống đá, hương thơm nức mũi nhanh chóng lan ra từ trên mình con cá nướng, cuối cùng cô xắn một miếng bơ, phết đều lên toàn bộ thân cá một lượt.
"Hi hi hi, thành công mỹ mãn, bắt đầu ăn thôi!"
Alina cực kì hài lòng xoa hai tay vào nhau rồi cầm con cá nướng từ đống lửa lên, nhắm mắt lại hít một hơi, mùi thơm sực nức của món cá nướng tràn đầy trong khoang mũi, cái đầu nhỏ say mê lắc lư qua lại, miệng há ra, vội vã tợp một miếng.
Đúng vào lúc này, Alina loáng thoáng nghe thấy một giọng nữ trưởng thành có vẻ quen tai từ bên cạnh truyền tới, cô cảm thấy bàn tay phải đang cầm xiên cá nướng đột nhiên trống rỗng.
"Cá nướng tới đây!"
Gào... G...ào?
Cắn hụt, Alina nghi ngờ trợn trừng mắt, trên tay đã trống rỗng không còn gì, cho dù là chiếc xiên sắt dùng để xiên cá cũng biến mất không thấy đâu nữa. Mà ở phía bên phải trước mặt cô, Giáo sư McGonagall mặc một chiếc áo khoác ca rô Scotland, một tay cầm đũa phép, một tay cầm con cá nướng vẫn còn đang vang lên những tiếng xì xèo.
"Cá của mình..." Vẻ mặt của cô bé tóc bạch kim thẫn thờ, ánh mắt hết nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn Giáo sư McGonagall, cuối cùng mới hiểu ra khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Cá nướng của cô đã bị Giáo sư McGonagall dùng thần chú Accio lấy đi mất rồi.
Trên thế gian này lại có người dùng Accio để cướp đồ ăn sao! Phù thủy cao quý lại dùng pháp thuật để cướp cá nướng của một cô bé Muggle!
"Cướp giật! Bà trả lại cá cho tôi! Đó là cá do tôi tự tay câu được, sau đó vất vả nướng hơn chục phút mới xong đó!"
Ngay lập tức, gương mặt xinh đẹp của Alina giận tới mức đỏ lừ, cô nổi giận đùng đùng đứng bật dậy, lao về phía Giáo sư McGonagall muốn cướp lại thành quả lao động của mình.
Pia chít...
Còn chưa chạy được mấy bước, Alina đã cảm thấy cẳng chân của mình tê rần, sau đó cô bé tự đạp chân trái lên chân phải rồi ngã nhào xuống bãi cỏ ven hồ nghe đến bịch một tiếng.
"Ui cha, đau quá... Ngồi xổm lâu quá, chân bị chuột rút rồi."
Alina ngồi dậy, ngón tay cẩn thận bấm vào bắp chân, cảm giác tê nhức như có dòng điện chạy qua lập tức khiến cô gái nhỏ đau tới mức sắp khóc lên đến nơi.
Không có ai giúp đỡ, cứ giữ tư thế đó một lúc, không dám động đậy, Alina ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa lã chã trên khuôn mặt nhỏ bé, không cam tâm nhìn về phía Giáo sư McGonagall ở phía trước, tức giận hét lên:
"Trả cá cho tôi! Bà già đáng ghét này rốt cuộc muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tới trường Hogwarts học đâu!"
Bà già? Thôi bỏ đi... Không so đo với trẻ con.
Giáo sư McGonagall kiềm chế tới nỗi lông mày cũng run rẩy, nhìn Alina ngã nhào xuống đất một cái, vừa bực mình vừa buồn cười - Quả là một cô bé ương ngạnh, rõ ràng nước mắt đã sắp trào ra rồi, mà vẫn tỏ ra hung hãn nhe nanh múa vuốt, vẫn bướng bỉnh không chịu xuống nước.
"Yên tâm đi, Hogwarts trước giờ đều là tự nguyện nhập học, lần này ta đến chỉ là muốn nói chuyện nghiêm túc với trò một lần nữa."
Vừa nói chuyện, Giáo sư McGonagall chỉ vào chân của Alina, hỏi bằng giọng dịu dàng:
"Rất khó chịu hả? Hay là để ta giúp trò xem xem thế nào đã nhé."
Mặc dù lúc này tỏ ra hả hê trước nỗi đau của cô bé hình như hơi quá đáng, có điều tâm trạng của Giáo sư McGonagall quả thực đã nhẹ nhõm hơn nhiều khi nhìn thấy Alina ngã xuống đất.
Bất luận cô bé trưởng thành sớm như thế nào, chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười một tuổi, là thời điểm ấu trĩ nhất, tùy hứng nhất, ngạo mạn nhất, đồng thời cũng đáng yêu nhất và dễ uốn nắn nhất.
Dường như cảm nhận được ý cười trong ánh mắt của Giáo sư McGonagall, Alina cắn răng, vươn tay ra kéo cái chân ê ẩm của mình lên, hai tay ôm đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn về phía vị phù thủy ở phía trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ thù địch.
"Trả cá cho tôi! Bằng không tất cả miễn bàn!"
"Nếu trò đồng ý cùng ta đi tham quan Hogwarts một chuyến, vậy thì ta sẽ trả con cá nướng trong tay lại cho trò."
Giáo sư McGonagall đi về phía Alina, không biêt vô tình hay cố ý đung đưa qua lại con cá nướng trong tay, vừa nói vừa âm thầm quan sát cô nhóc đang ngồi trên mặt đất.
Cuộc trò chuyện với Benítez lần này thực đúng là thuận lợi hơn cả dự đoán của Giáo sư McGonagall, sau khi bà giới thiệu một cách đơn giản về lí do mình tới thì Benítez tỏ ra cực kỳ phối hợp.
Quả nhiên giống như Benítez đã nói, nhược điểm lớn nhất của Alina chính là tham ăn.
Ánh mắt cô nhóc tóc bạch kim cũng bất giác di chuyển qua lại theo động tác đung đưa con cá nướng trong tay bà McGonagall.
"Thật sao?"
Nghe được lời của Giáo sư McGonagall, Alina hơi chần chừ một lát, giọng nói hoài nghi lặp lại một lần nữa.
"Chỉ đi tham quan một chuyến thôi sao, không còn chuyện gì khác nữa à?"
"Chỉ tham quan thôi, sau đó ta sẽ đưa trò trở về nơi này."
Giáo sư McGonagall gật đầu, nghiêm túc trả lời.
"OK!"
Đôi mắt Alina giảo hoạt đảo qua đảo lại, không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay lập tức, đồng thời chìa tay ra phía trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
"Trả cá lại cho tôi!"
"Được rồi..."
McGonagall nhún vai, bất đắc dĩ nhét con cá nướng trong tay vào tay Alina một lần nữa, nói thật thì bà không thể hiểu được tại sao một cô bé thông minh như thế này lại cố chấp đối với đồ ăn như vậy.
Sau khi trò chuyện với Benítez, bà mới phát hiện có thể ông Dumbledore đã suy nghĩ quá phức tạp rồi - Nguyên nhân cô bé ăn cú mèo có lẽ thật sự chỉ là vì tham ăn mà thôi.
"Được rồi, bây giờ có thể cùng ta tới Hogwarts rồi chứ?"
Yên lặng đứng một bên, mãi tới khi Alina ăn hết con cá chày nướng, Giáo sư McGonagall mới dịu dàng hỏi.
"Ợ!"
Cô bé tóc bạch kim nheo mắt lại, vui vẻ ợ một cái, rồi chùi mép, đứng dậy phủi cỏ cây dính trên người, khóe miệng cong lên: "Ngại quá, tôi lừa bà đó."
Dù sao thì theo "Luật bảo hộ Muggle", chỉ cần Alina không chủ động công kích Giáo sư McGonagall thì bà ấy cũng không thể sử dụng bất cứ pháp thuật gì để đối phó với cô - Đường đường là phó Hiệu trưởng của trường Hogwarts, nếu như sử dụng pháp thuật đối với một đứa trẻ vị thành niên để rồi bị Bộ pháp thuật phát lệnh truy nã, thì đó mới là chuyện cười thật sự đó.
Alina không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Giáo sư McGonagall, gương mặt nhỏ nở nụ cười đầy đắc ý, lòng tràn đầy mong chờ nhìn bà phù thủy trước mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tức giận nhưng lại không biết làm thế nào.
"Không sao, ta biết rồi."
"Hả?" Sắc mặt Alina liền cứng lại, đột nhiên có một cảm giác không ổn.
Giáo sư McGonagall mỉm cười, giọng điệu bình thản, nói: "Cho nên ta đã nhỏ vài giọt 'Cơn đau của cái chết sống' loãng lên con cá nướng."
Về việc làm sao để khuyên Alina tới Hogwarts, từ đầu đến cuối Benítez chỉ nhấn mạnh ba chuyện.
Thứ nhất, đừng cố gắng nói lí với Alina.
Thứ hai, bạn vĩnh viễn không có cách nào có thể thuyết phục Alina.
Thứ ba, cho dù bạn thuyết phục được cô bé rồi thì cô bé cũng sẽ nghĩ ra cách để chơi xấu.
"Cơn đau... cái gì cơ?"
Cô bé tóc bạch kim trợn mắt tròn xoe, không thể tin được mà chỉ vào Giáo sư McGonagall.
Còn chưa nói hết câu, một cơn buồn ngủ mạnh mẽ bất thình lình ập tới, hai mí mắt trở nên vô cùng nặng nề, cơ thể mềm nhũn, loạng chà loạng choạng ngã vào trong vòng tay của Giáo sư McGonagall mà ngủ thiếp đi.
"Chuyện tiếp theo thì phải xem Giáo sư Dumbledore rồi." McGonagall ôm lấy cô bé đang ngủ ngon lành vào lòng, tay phải vung đũa phép lên.
Trong không khí phát ra một tiếng đùng giòn giã, sau đó hình bóng của hai người biến mất ở ven hồ.