Translator: Nguyetmai
"Ồ, nói thật thì tôi thật sự ghét chỗ này."
Trong căn phòng họp trống không nào đó của ngân hàng Gringotts.
Dirk Cresswell - giám đốc "Văn phòng liên lạc yêu tinh" bất mãn lẩm bẩm, tháo cặp kính dày cộp từ trên sống mũi xuống, lau đi lau lại.
"Tôi còn tưởng anh sẽ quen với nơi này hơn, Dirk à. Dù sao thì công việc của anh chẳng phải là liên hệ với đám yêu tinh sao?"
Bên cạnh phù thủy nọ, Arthur Weasley đeo cặp kính gọng sừng nhún vai, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Đương nhiên tôi cũng chẳng thích nơi này, tôi nghĩ có lẽ chỉ có đám người lắm tiền mới cảm thấy ngân hàng là một nơi tuyệt vời."
"Giao thiệp với đám yêu tinh cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đâu, Arthur ạ. Tin tôi đi, sau ngày hôm nay anh sẽ cảm thấy đám yêu tinh trước kia còn lịch sự hơn nhiều."
Dirk Cresswell thở dài, không ít người cảm thấy giao thiệp với ngân hàng Gringotts có lẽ là một công việc béo bở, nhưng chỉ có mình ông ta mới biết sắc mặt hoàn toàn khác của đám yêu tinh keo kiệt kia khi đối mặt với các quan viên của Bộ Pháp thuật.
Dựa theo cách nói của giám đốc tiền nhiệm "Văn phòng liên lạc yêu tinh" thì thật ra lũ yêu tinh là một đám "quái vật pháp thuật khốn kiếp" rất thông minh, nhưng lại cất giấu sự xảo trá và độc ác bên dưới lòng tham lam của cải.
"Trên thực tế, tôi đã cảm nhận được rồi."
Arthur Weasley móc đồng hồ quả quýt ra xem, bọn họ bị vứt ở đây đã sắp được một tiếng đồng hồ rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của chuyên viên yêu tinh ngân hàng Gringotts đâu.
Hiển nhiên là vì đã bắt chẹt được điểm yếu của Bộ Pháp thuật cho nên thái độ của đám yêu tinh ở ngân hàng Gringotts cực kì rõ ràng.
Cánh cửa đóng kín giữa thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật từ xưa đến nay, cộng thêm hàng rào chính trị giữa các quốc gia, đám yêu tinh chỉ cần chặn tất cả các con đường đổi galleon sang đồng Rúp thì tất cả quyền chủ động đều nằm trong lòng bàn tay chúng. Mục đích của cái gọi là đàm phán chẳng qua chỉ vì nể mặt Bộ Pháp thuật mà cho họ một nấc thang để giữ thể diện mà thôi.
Điều này tất cả nhân viên của Bộ Pháp thuật, trong đó bao gồm cả Cornelius Fudge đều thấy được rất rõ ràng. Trong cuộc đọ sức âm thầm này, trừ phi Bộ Pháp thuật Anh có can đảm bất chấp tất cả khơi mào chiến tranh trước, nếu không chắc chắn phải chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Nói một cách chính xác, kể từ khi nhân viên Văn phòng liên lạc Muggle tập hợp các bình luận báo chí của thế giới phi pháp thuật, sau khi tiến hành đánh giá độ khó kiếm được đồng Rúp thì toàn bộ Bộ Pháp thuật gần như đã thống nhất một ý kiến: hủy bỏ kế hoạch tiếp nhận khoản nợ của Hogwarts, dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc điều tra đám tàn dư Tử thần Thực tử và tìm tiền về.
Chỉ có điều các cơ quan Chính phủ phụ trách quản lí tất cả sự vụ của giới pháp thuật Anh nên đương nhiên vẫn cần duy trì phong thái nỗ lực cần thiết. Fudge tin chắc rằng chỉ cần ông dám nói muốn từ bỏ Hogwarts, thì hôm sau ông cũng sẽ bị đám phù thủy giận dữ đuổi cổ.
Bởi vậy, sau khi cuộc họp trong văn phòng Bộ trưởng kết thúc là hai trong số ít "chuyên gia về Muggle" - ông Weasley và Giám đốc Dirk Cresswell của "Văn phòng liên lạc yêu tinh" được phái tới ngân hàng Gringotts, đại diện cho Bộ Pháp thuật bàn bạc về vấn đề mở lại cửa đổi tiền Rúp với đám yêu tinh.
Nhưng theo lệ cũ, thông thường trong bộ sẽ phê bình mấy câu tượng trưng rồi bí mật phát thêm một ít trợ cấp công tác để an ủi những "Hiệp sĩ chịu tội thay" này. Nhiệm vụ này đối với những nhân viên muốn được thăng quan tiến chức kia đương nhiên là một loại thuốc độc trí mạng, nhưng đối với ông Weasley thì đây lại là một công việc vô cùng thích hợp.
Có điều, hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng hai người ít nhiều vẫn sẽ có chút oán giận.
"Thật là quá đáng, đám yêu tinh ngạo mạn này! Chúng ta dù gì cũng là nhân viên đại diện cho Bộ Pháp thuật, chẳng lẽ chúng thực sự cho rằng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Lại đợi thêm mười phút nữa, cho dù có là người tốt tính như ông Weasley cũng phải nổi giận. Ông đứng dậy đi tới cửa và chất vấn một yêu tinh đứng hầu với vẻ bất mãn.
"Xin lỗi, xin hãy kiên nhẫn đợi thêm một lát, thưa ngài. Chuyên viên yêu tinh phụ trách chuyện này còn đang họp, sau khi cuộc họp kết thúc, họ sẽ lập tức tới đây ngay."
Yêu tinh mặc đồng phục màu đen của ngân hàng Gringotts khom người cung kính, tiếp tục lặp lại câu trả lời trước đó, giọng điệu rập khuôn nhưng lại không thể bới móc được lỗi lầm nào, khiến Arthur hoài nghi trước mặt mình rốt cuộc là một tạo vật pháp thuật hay là một yêu tinh còn sống sờ sờ.
"Các người..."
"Cảm ơn, chúng tôi hiểu rồi, vậy thì đợi thêm một lát nữa đi."
Ngay khi ngài Weasley sắp sửa bùng nổ, cánh tay của Dirk vươn tới từ phía sau cửa nắm lấy vai ông rồi kéo ông trở lại, ông ta ghé vào lỗ tai ông thì thầm: "Bình tĩnh đi, Arthur, giờ chính là lúc so tính nhẫn nại. Theo tôi thấy, chuyện này còn đưa ra một tin tức tốt."
"Tin tức tốt?"
Arthur Weasley nhìn người trẻ tuổi sau lưng mình bằng ánh mắt kì quái, chắc không phải đứa trẻ này đã tiếp xúc với đám yêu tinh quá lâu nên bị hồ đồ rồi chứ?
"Nếu như bị bơ nửa tiếng đồng hồ còn có thể giải thích là một hành vi thị uy. Vậy thì tôi càng lúc càng chắc chắn ngân hàng Gringotts nhất định là đã gặp phải rắc rối nào đó."
Vì có tuổi thọ rất dài cho nên quan niệm của yêu tinh về thời gian còn nặng nề hơn nhiều so với loài người, thậm chí một trong những danh ngôn của các yêu tinh ngân hàng Gringotts chính là: "Thời gian là tài sản quý giá nhất".
Dựa theo sự tiếp xúc trong thời gian dài của Dirk Cresswell, mục đích hành động của đám yêu tinh này thông thường đều rõ ràng đến mức đáng sợ, có lẽ sẽ tồn tại cả chủ nghĩa quan liêu, nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất mà chúng coi trọng nhất.
Không thể nghi ngờ rằng đàm phán với Bộ Pháp thuật là một hành vi ở cấp độ Chính phủ không thể tránh né được, chi phí thời gian của bản thân hiệp ước này là sự tồn tại tất nhiên. Nếu như kết cục thật sự giống như những gì trước kia Bộ Pháp thuật đã tưởng tượng ra, không thể nào thay đổi được, vậy thì xét trên lí thuyết, cách làm hợp lý nhất là mau chóng kết thúc vụ làm ăn này, chứ không phải là sử dụng mánh khóe ấu trĩ để kéo dài thời gian.
Vị giám đốc trẻ tuổi của "Văn phòng liên lạc yêu tinh" đẩy mắt kính dày cộp, tổng kết một câu bằng giọng điệu bình tĩnh.
"Mà trong thời điểm đặc biệt này, việc có thể khiến ngân hàng Gringotts khốn đốn, có khả năng rất lớn là việc có liên quan tới thứ mà chúng ta sắp sửa phải bàn tới. Mặc dù tôi không biết vì sao, nhưng tôi khá chắc chắn. Kể từ giờ trở đi, thời gian chờ đợi càng lâu thì càng có lợi đối với chúng ta."
"Nói cách khác, bọn họ thật sự đang họp bàn kế sách làm thế nào để đối phó với chúng ta sao?"
Ông Weasley nhíu mày, có vẻ chợt hiểu ra, ông trầm ngâm: "Nói như vậy thì đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts không phải không hề sợ hãi giống như chúng đã biểu hiện. Chuyện này có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển, chỉ cần chúng ta lãm rõ được đám yêu tinh đang lo lắng chuyện gì."
Dirk Cresswell xoa cằm, hai người cùng rơi vào trầm tư.
"Đúng vậy, bản hợp đồng này nhất định có chỗ nào đó bất lợi đối với đám yêu tinh, nhưng là ở đâu..."
...
Suy đoán của Arthur và Dirk không sai, đám yêu tinh quả thật đã gặp phải vấn đề rất hóc búa.
Cùng lúc đó, ngay dưới chân hai người, trong Văn phòng Đầu tư mạo hiểm ngân hàng Gringotts.
"Các vị, một tiếng đồng hồ đã trôi qua! Cho dù có là tên phù thủy ngu xuẩn hơn nữa cũng có thể cảm nhận được điểm bất thường rồi!"
Yêu tinh chủ quản Douglas với mái tóc được chải chuốt gọn gàng, nặng nề gõ chiếc gậy ba toong lên mặt bàn, sau đó lão gầm lớn: "Phương án! Tôi cần phương án! Chứ không phải là nghe các người nói với tôi rằng tỉ giá hối đoái đồng Rúp đã hạ xuống bao nhiêu phần trăm, tổn thất trong hợp đồng của chúng ta, những thứ này khi lên mười tôi đã có thể tính nhẩm ra rồi!"
Phía dưới cây gậy ba toong của Douglas có rải mấy bản báo cáo có ảnh minh họa được gửi tới từ Liên Xô.
"Hôm nay Azerbaijan tuyên bố độc lập."
"Hôm nay Uzbekistan tuyên bố độc lập."
"Hôm nay Kyrgyzstan tuyên bố độc lập."
...
Mà ở trên cùng là một lão Muggle tóc bạc đeo kính, trên da đầu hói bóng loáng của lão là một vết bớt màu nâu sẫm, trên bức ảnh được lưu giữ lại bằng máy ảnh pháp thuật, người đàn ông ngồi trước một chiếc bàn gỗ và liên tục lặp đi lặp lại một câu.
"Tôi, Mikhail Sergeyevich Gorbachyov, tuyên bố từ chức Tổng Bí thư, cũng đề xuất tự giải tán Đảng Cộng sản Liên Xô (CPSU)!"
"Khốn kiếp!"
Douglas gõ chiếc gậy ba toong lên mặt bàn một cách nặng nề, khiến đám yêu tinh đứng vây xung quanh sợ hãi tới mức rụt đầu lại: "Gã Muggle này chắc chắn đã trúng Lời nguyền độc đoán rồi! Đám phù thủy của Bộ Nội vụ Pháp thuật Liên Xô chẳng lẽ đều ngu hết cả sao? Ta biết ngay đám phù thủy chắc chắn chẳng có lòng tốt gì đâu, hãy kháng nghị lên Hội Liên hiệp phù thủy quốc tế, yêu cầu gia tăng người bảo vệ xung quanh các quan chức quan trọng trong Chính phủ Muggle, nhất định không được để bọn họ bị thao túng."