Trần Hà Thu bắt đầu lo lắng, da đầu cũng run lên.
Cô cả nhà Thuyền Vương, Thuyền Vương thế gia ở thành phố Hà Nội thì cũng chỉ có nhà họ Trần.
Người bị người ta sỉ nhục kia có khả năng lớn chính là chị cả.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ơ.” Gã bỉ ổi ngoẹo đầu bất cần đời nhìn cô: “Quan tâm như vậy à? Người phụ nữ kia là gì của cô?”
Lê Anh Huy bất ngờ đấm một quyền vào mặt anh ta: “Con mẹ nó, tao đã bảo mày đừng hỏi, không hiểu tiếng người à?”
Trần Hà Thu biết Lê Anh Huy cố ý cắt lời gã bỉ ổi không cho anh ta nói, cô có chút không vui.
Nhưng một cú đấm nặng nề của Lê Anh Huy cũng đã đánh cho gã bỉ ổi máu me đầy mặt, lúc này hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc cô không hỏi được cái gì.
Anh ta lấy điện thoại đi động ra gọi điện, chỉ một lúc sau đã có người đi tới thu dọn hiện trường, những người nằm trên đất ngổn ngang lộn xộn rất nhanh đã được mang ra ngoài, trong phòng lập tức trở nên trống trải hơn rất nhiều.
“Tổng tổng giám đốc Ngô, là tôi.” Nhân lúc mọi người dọn dẹp trong phòng Trần Hà Thu chạy ra ban công gọi điện thoại cho Ngô Nhật Lâm.
Hoàng Thúy Vân xảy ra chuyện như vậy, cô lại không có số điện thoại của cha mẹ cô ấy, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mỗi Ngô Nhật Lâm quen biết cô ấy: “Anh có thể tới hộp đêm Dạ Yến một chuyến được không? Thúy Vân xảy ra chút việc…”
So với dáng vẻ chật vật của cô thì quần áo trên người Hoàng Thúy Vân coi như hoàn chỉnh, có vẻ không hề bị ức hiếp.
Trần Hà Thu sửa sang lại quần áo cho cô ấy rồi kéo chăn trên giường đến đắp cho cô ấy, sau đó mới ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Lê Anh Huy cũng ngồi ở trên ghế sô pha, hai người chiếm một bên, một người hút thuốc không ngừng, người còn lại im lặng, nặng nề như một tảng đá.
“Fuck.” Rốt cục Lê Anh Huy không nhịn được, chửi thề một tiếng, dụi mạnh đầu mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn: “Cô muốn hỏi gì thì hỏi thẳng tôi đi, ông đây không chịu được sự im lặng.”
Chỗ này tầng không cao cho nên vẫn có thể nghe thấy được tiếng đập thùng thùng từ hộp đêm.
Trần Hà Thu vuốt ve điện thoại trong tay và hỏi: “Vừa rồi người kia nói đến, chính là chị cả của tôi, đúng không?”
“Ừm.” Lê Anh Huy gật đầu nhẹ, lại rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu, châm lửa rồi hít sâu một cái, phun ra khói mù: “Lúc ấy tôi cũng ở đó.”
Trần Hà Thu bỗng nhiên quay đầu: “Anh cũng với chị cả của tôi…”
“Không có.” Lê Anh Huy chán ghét nhíu mày: “Trần Hà Thu, cô có biết vì sao tôi thích cô không?”
Trần Hà Thu không nói gì, hiện tại trong lòng cô dâng lên sóng to gió lớn.
“Bởi vì cô trong sạch.” Lê Anh Huy nói thêm: “Trong ba chị em nhà họ Trần các cô thì chỉ có cô trong sạch nhất.
Cô cho rằng chị cả cô là cô gái cương trực trong trắng à? Hừ, vừa cố quyến rũ Nguyễn Hoàng Phúc muốn gả vào gia đình nhà giàu danh giá lại vừa muốn lôi kéo thái tử gia Hồng Hưng, ăn sạch cả hai người! Cả ba chị em, trừ cô ra thì hai người chị của cô không một ai yên phận, tất cả đều ở bên ngoài quyến rũ người tài giỏi, coi như được bao nuôi làm người thứ ba hay thứ tư thứ năm thì cũng đều bằng lòng.
Cái danh tiếng con gái nhà Thuyền Vương chỉ làm cho các cô tăng giá trị bản thân mà thôi.””
“Tôi không tin.” Lòng Trần Hà Thu trùng xuống ác liệt, chị cả Trần An Như là trưởng nữ nhà họ Trần, từ nhỏ đã được xem như cô hai nhà giàu lớn lên, đi học ở trường tốt nhất, học khoa nghệ thuật.
Trong bối cảnh gia đình lo lắng như vậy thì cô ấy đi học đều là xe đưa xe đón, toàn thân hàng hiệu, một thỏi son cũng đã mấy ngàn đô, khắp người trên dưới đều là tiêu chuẩn của giới thượng lưu, sao lại có thể lưu lạc thành bộ dạng như lời Lê Anh Huy nói?