“Tôi nói tiền của anh một xu tôi cũng sẽ không cần! Anh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy!”
Nguyễn Hoàng Phúc đắc ý cười: “Cô đến nhà cổ của nhà họ Nguyễn cũng không nhiều nên chắc là không biết.
Toàn bộ khu biệt thự ở đây đều là đất của nhà họ Nguyễn, cho dù cô có kêu thì cũng toàn là người làm của nhà họ Nguyễn tới.
Hay là cô cố ý muốn gọi ông nội tôi đi ra?”
“Nguyễn Hoàng Phúc, anh…” Trần Hà Thu giãy dụa kịch liệt: “Anh muốn phát tình thì quay về tìm Trần Linh Nhi của anh đi!”
Cửa sổ xe bị gõ vang, có người ở bên ngoài thò đầu vào nhìn: “Cậu chủ?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn lại, phát hiện là người giúp việc trong nhà, người giúp việc rõ ràng cũng nhận ra Nguyễn Hoàng Phúc: “Đúng là anh, cậu chủ, ông chủ nói thấy xe của anh, bảo anh đi vào nhanh một chút.
”
Đàn ông mà bị quấy rầy những lúc như thế này thì luôn luôn không thể nào vui vẻ được.
Mặt Nguyễn Hoàng Phúc tối sầm lại “ừ” một tiếng, dùng lưng của mình chặn tầm nhìn của người giúp việc không cho cô ta nhìn thấy Trần Hà Thu vẫn còn bị đè dưới thân mình.
Lúc này Trần Hà Thu vô cùng chật vật, quần áo trên người vì giãy dụa mà biến thành một đống nhăn nhúm như giẻ lau.
Vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nhưng lại có cả một chút sợ hãi.
Nguyễn Hoàng Phúc bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, vốn dĩ cô nên sợ anh chứ không phải lạnh lùng gọi anh đến ly hôn.
Cho dù muốn ly hôn thì cũng phải anh là người nói trước.
“Ôi chao, là cô Trần!” Người giúp việc bỗng nhiên ngạc nhiên kêu lên thành tiếng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết cậu chủ hai người… ôi trời tôi phải nhanh trở về nói với ông chủ.
Ông ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ!”
Người giúp việc phấn khởi chạy một mạch về nhà cổ của nhà họ Nguyễn, ngay cả cơ hội để người trên xe ngăn cản cũng không có.
Trần Hà Thu dùng hai tay đẩy mạnh anh: “Anh nhanh đi ngăn cô ta lại! Nếu Ông Nguyễn hiểu lầm chúng ta đã hòa giải, sau này chúng ta lại nói cho ông biết tin ly hôn thì chẳng phải là lại bị đả kích thêm lần nữa sao?”
Nguyễn Hoàng Phúc bị cô đẩy, lưng đụng phải cửa xe “bịch” một tiếng.
Thật ra thì cũng không đau, anh chỉ hơi nhíu lông mày một chút nói: “Vậy thì không ly hôn nữa.
”
Tay Trần Hà Thu đang sửa sang lại quần áo chợt dừng lại: “Anh đang nói đùa đấy à?”
“Trần Hà Thu, cô nhớ cho kỹ, trước đây tôi cũng đã nói, cuộc đời tôi không có ly hôn, chỉ có goá.
” Nguyễn Hoàng Phúc dựa lên chỗ tựa lưng, điều chỉnh hô hấp của mình.
Mùi thơm nước giặt quần áo trên người Trần Hà Thu dường như còn quanh quẩn trong xe khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Không giống Trần Linh Nhi, mùi mỹ phẩm trên người cô ta khiến cho người ta càng ngày càng buồn nôn.
Cộc cộc cộc
Cửa kính xe lại bị gõ.
Ông cụ Nguyễn rõ ràng ngạc nhiên nhìn hai người họ sánh vai ngồi trên ghế sau của xe, rốt cục không che giấu được vẻ mặt vui sướng, một nam một nữ ở ghế sau xe… Luôn khiến cho người ta có cảm giác mờ ám.
“Ông nội không quấy rầy các con chứ?” Ông cụ Nguyễn nói khẽ: “Hoàng Phúc, con cũng vậy, muốn dẫn về nhà cũng không báo trước một tiếng, trong nhà chưa chuẩn bị cái gì cả, các con ăn cơm tối chưa?”
Trần Hà Thu liên tục khoát tay: “Ông Nguyễn, không phải như ông nghĩ…”