May mà nhà cổ của nhà họ Nguyễn có nhiều phòng, phòng khách đều có người giúp việc quét dọn mỗi ngày.
Trần Hà Thu tìm một căn phòng trong cùng rồi mở cửa đi vào.
Khóa trái lại.
Khi nằm ở trên giường, Trần Hà Thu đột nhiên cảm thấy loạn.
Gần đây thái độ của Nguyễn Hoàng Phúc đối với cô vô cùng kỳ lạ.
Trước đây còn hận không thể tống cô ra ngoài cách xa vạn dặm, bây giờ khó khăn lắm cô mới buông xuống chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới thì anh lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, rốt cuộc là có ý gì?
Suy nghĩ mông lung, Trần Hà Thu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, cô lại mơ tới sự việc xảy ra trong hộp đêm Dạ Yến.
Một đám đàn ông vây quanh cô và Hoàng Thúy Vân, vẻ mặt cười không có ý tốt.
Cô run lên vì sợ, liên tục hét lên kêu cứu.
Lần này người tới cứu cô không phải Lê Anh Huy mà là Nguyễn Hoàng Phúc.
Anh dũng cảm đuổi hết tất cả đám người xấu đi, đau lòng ôm lấy cô: “An Như, anh sẽ không để em bị tổn thương nữa.”
“Tôi không phải là An Như!” Trần Hà Thu bỗng nhiên bừng tỉnh, cho đến khi nhìn thấy rèm cửa màu xám đậm bên cạnh giường cô mới nhận ra là mình đang mơ.
Trần Hà Thu, tỉnh lại đi, đừng có bất kì ảo tưởng nào đối với Nguyễn Hoàng Phúc nữa, người anh yêu là chị An Như, vẫn luôn là An Như.
Nhìn đồng hồ trên tường đã là bảy giờ rưỡi sáng.
Cô có chút không yên lòng nên gọi điện cho Hoàng Thúy Vân.
Nhưng lại là một người đàn ông nghe máy, giọng ngái ngủ mông lung: “Alo?”
Trần Hà Thu hơi sửng sốt, gọi thăm dò: “Anh là…tổng tổng giám đốc Ngô?”
“Trần Hà Thu đấy à, cô gọi điện thoại cho tôi không phải tôi thì là ai?”
Trần Hà Thu đưa di động từ bên tai xuống đặt ở trước mắt, xác nhận một lần nữa, mới nói: “Tổng giám đốc Ngô, tôi gọi điện thoại cho Hoàng Thúy Vân.
Hai người tối hôm qua… ở cùng nhau?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sột soạt, đúng một phút sau mới nghe thấy giọng của Ngô Nhật Lâm: “Ừm, Thúy Vân còn ngủ, tôi sợ đánh thức cô ấy nên ra ban công.”
Trong lòng Trần Hà Thu hiểu rõ, hỏi: “Thúy Vân thế nào rồi? Hôm qua không sao chứ?”
“Uống nhiều, lúc về nôn mấy lần liền rồi ngủ say như chết.” Ngô Nhật Lâm hơi mệt mỏi vuốt ấn đường.
Đây là lời giải thích để ứng phó với Trần Hà Thu thôi, thực tế là tối hôm qua bị Hoàng Thúy Vân hành hạ cả đêm, cứ nhảy lên nhảy xuống như một con mèo hoang nhỏ.
Cuối cùng không có cách nào khác, anh trực tiếp bắt lấy cô rồi đặt ở dưới thân, mạnh mẽ yêu một trận mới xong.
“Ấy… ý tôi là, cô ấy… không bị những kẻ xấu kia làm gì chứ?”
“Không.
” Ngô Nhật Lâm quay đầu lại nhìn vết máu to bằng nắm tay trên trên ga giường trắng, nhớ lại biểu hiện tối hôm qua của cô, trong lòng như có mật tan ra: “Cô ấy ổn.”
“Vậy tôi yên tâm rồi.”
Cúp điện thoại, Trần Hà Thu ở bên cửa sổ sững sờ một lúc.
Mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu, lặng yên không tiếng động ra khỏi nhà cổ của nhà họ Nguyễn.
Lúc đến bất động sản Ngô thị vừa đúng tám giờ ba mươi phút.
Cô quẹt thẻ sau đó ngồi ngây người ở bàn làm việc của mình, cô gửi tin nhắn cho Nguyễn Hoàng Phúc: “Trưa nay gặp nhau ở phòng tư pháp một chút, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”