Có thể được một chiếc Maybach theo sau, cô gái ngồi trong xe chắc cũng không phải nhân vật tầm thường, vẫn nên ít hỏi những chuyện lặt vặt thì hơn.
Sau khi xuống xe, Trần Hà Thu cũng không liếc mắt nhìn quanh mà đi thẳng vào thang máy công ty.
Chiếc Maybach màu xám bạc dừng trước cửa, nhìn cô từng bước đi vào thang máy rồi mới rời đi.
Rốt cuộc cũng trở về muộn, lúc chiều chấm công thì muộn mất hai phút, Trần Hà Thu trở về vị trí của mình thì liền có người gõ bàn của cô.
Trương Thành Khiêm cầm một xấp tài liệu và nói: “Buổi trưa cô đi đâu vậy, cứ tìm cô mãi, buổi sáng bên phía Nguyễn Thị đã họp rồi đưa ra phản hồi.
Bản thiết kế không thể giao cho tôi, vẫn phải để cô tự làm.”
Trần Hà Thu nhận lấy tư liệu, xem qua tổng thể một lượt rồi cau mày: “Khoảng cách giữa các tòa nhà có cần phải rộng vậy không? Đây chẳng phải là không lô-gích sao? Lãng phí tiền quá.”
Trương Thành Khiêm nhún vai: “Ai mà biết, bên phía Nguyễn Thị yêu cầu chúng tôi làm theo đó.”
“Khi nào cần?”
“Nói là cần trước giờ làm ngày mai, nên tôi mới đến tìm cô, cả mười mấy tòa nhà! Thời gian một buổi chiều! Tôi làm thế nào cũng không xong, nên phải đến nhờ cô đây.”
Trần Hà Thu đại khái có thể ước tính được, hôm nay nếu thức một đêm chắc là sẽ sửa được hết nên gật đầu: “Được, tôi biết rồi.
Tôi sẽ cẩn thận sửa.”
Trương Thành Khiêm gật đầu: “Vậy giao cho cô vậy, tôi còn phải trở về bên Nguyễn Thị làm việc đây.
Phải rồi, tôi có nghe chủ tịch Ngô nói, cô định rút khỏi án kiện này hả?””
Trần Hà Thu gật đầu: “Ừ.”
Trương Thành Khiêm bĩu môi: “Tôi đoán cô không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Cô không tham gia cuộc họp của anh Nguyễn sáng nay.
Cô không biết về yêu cầu của anh ấy, thực sự biến thái! Nếu không có cô ở đó, không ai trong chúng tôi có thể xử lý được.”
Trần Hà Thu mỉm cười: “Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu anh đã quen với cách làm việc của anh ấy thì sẽ tốt hơn.”
“Trần Hà Thu, tôi có một câu hỏi ngoài.
Ba năm nay cô ở với người như Nguyễn Hoàng Phúc như thế nào? Người đẹp của bộ phận kế toán chỉ có một buổi sáng gặp mặt với anh ta, bây giờ mọi người đều sắp gục ngã rồi.”
Trần Hà Thu kinh ngạc: “Sao vậy? Nhiều việc quá?”
“Số lượng công việc nhiều, thời gian thì lại ít, yêu cầu cao và lời nói đặc biệt thẳng thắng.”
Như mong đợi.
Trần Hà Thu nói: “Anh ấy là một người như vậy, cực kỳ cầu toàn, anh ấy chỉ chú ý đến kết quả mà không nhìn quá trình, làm việc với anh ấy, chỉ cần hạ mình nghe theo lời anh ấy còn lại anh ấy muốn làm gì thì làm.”
Trương Thành Khiêm lại gật đầu lia lịa: “Vẫn là cô hiểu anh ấy.”
Cả buổi chiều, Trần Hà Thu đều dành hết tâm trí cho công việc.
Chỉ khi chuyên tâm vào công việc, cô mới cảm nhận được niềm vui.
Bản thân thiết kế kiến trúc là thứ cô thích.
Công bằng mà nói, nếu không phải vì Nguyễn Hoàng Phúc, cô rất muốn tiếp tục chuyện này.
Khi tan sở, các đồng nghiệp lần lượt rời đi, Trần Hà Thu vẫn tiếp tục làm việc với chiếc đèn bàn làm việc cháy sáng.
Số lượng công việc đã được giao quả thực không hề nhỏ và cô còn phải tiếp tục chiến đấu.
Chín giờ tối, khi Ngô Nhật Lâm quay lại lấy đồ ở công ty thì vô tình nhìn thấy Trần Hà Thu vẫn ở đó, hơi ngạc nhiên: “Cậu vẫn còn tăng ca à?”
Trần Hà Thu bận đến đau đầu, trong đầu một loạt dữ liệu xoay tròn, cô xoa xoa thái dương đau nhức: “Đổi thiết kế có chút phiền phức.”