“Một lúc nữa hãy giao cho Hoàng Phúc nhiều hơn, chỉ cần chịu mang thai một đứa trẻ, mọi chuyện sẽ dễ dàng!”
Một giọng nói mơ hồ từ trong phòng bếp truyền đến: “Ông nội Nguyễn, ống gas không hổng, có thể dùng được.”
Ông nội Nguyễn đáp: “Ồ, có lẽ đã sửa xong, bây giờ nhân viên bảo trì mới đến, haha…”
Hà Thu không có nghi ngờ gì, liền nhanh chóng làm vài món, có món thịt xào rau, người hầu đặc biệt tiến vào kêu cô đi hâm nóng canh gà.
Tất cả các món ăn đã có trên bàn, và chỉ mất chưa đầy 20 phút.
“Ngồi đi, cháu chưa ăn phải không? Làm việc chăm chỉ là điều tốt, nhưng đừng để bản thân bị đói mau ăn mau đi.”
Trần Hà Thu gật đầu và gắp rau cho ông Nguyễn, sau đó ông mới cầm đũa lên và ăn rau.
Người hầu vội vàng rót đầy bát canh gà cho Trần Hà Thu:
“Mời cô chủ uống canh gà để lót dạ, cũng là để nếm thử tay nghề của em.”
Hà Thu mỉm cười nhấp một ngụm, mùi vị rất êm dịu và ngọt ngào, cô không thể không uống thêm vài ngụm: “Thật ngon.”
Người hầu vui mừng khôn xiết:
“Uống nữa nếu thấy ngon.
Tốt nhất các cô gái nên uống canh gà.
uống bát nữa khác đi.”
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, quả thực cô thấy khát.
Tiếng mở cửa vang lên.
Nhìn thấy Nguyễn Hoàng Phúc mở cửa bước vào, ông Nguyễn vui mừng khôn xiết, sau đó còn giả bộ hờn dỗi:
“Tên nhóc này, bắt ông phải gọi điện giục cháu về.
Cháu không quan tâm ông gì hết.”
Nguyễn Hoàng Phúc cởi áo khoác đưa cho người hầu, ngồi vào bàn ăn tối: “Cháu bận việc, phải cố gắng lắm mới về được.
Cháu đã tranh thủ trở về càng sớm càng tốt.”
Ông Nguyễn hài lòng gật đầu: “Cũng được.”
Người hầu đã mang đến một bộ đồ ăn mới, lúc này Nguyễn Hoàng Phúc cũng chưa ăn gì, bụng anh khó chịu khi chỉ ăn miếng bít tết từ buổi trưa, không biết có chuyện gì, gần đây anh ta càng ngày càng không ăn được đồ Tây.
Anh chỉ cảm thấy bụng khó chịu, nhưng anh đặc biệt muốn ăn những bữa cơm nhà ấm áp.”
“Anh đi rửa tay trước đi.” Trần Hà Thu nhìn thấy đũa của anh sắp rơi xuống, lại ngửi thấy người anh toàn mùi nước hoa, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cô nghĩ chắc là anh mới từ chỗ Trần Linh Nhi về.
Nguyễn Hoàng Phúc không nói gì, đứng lên đi rửa tay.
Lúc anh quay trở ra, trên bàn đã có sẵn một bát canh gà nóng hổi, người giúp việc cười nói:
“Mời cậu chủ ăn canh gà khai vị.”
Nguyễn Hoàng Phúc uống một ngụm rồi khẽ gật đầu tán thưởng: “Ngon, Trần Hà Thu, canh này là cô nấu đó hả?”
Trần Hà Thu vừa gắp miếng măng vào bát của anh vừa nói: “Không phải em.
Bản vẽ của khu vui chơi anh nói cần em sửa lại, sáng ngày mai phải đưa cho anh rồi, nên em làm gì có thời gian mà nấu canh gà chứ.”
Nguyễn Hoàng Phúc bỗng nghĩ ra ý định, cái gì mà khu vui chơi, cái gì mà bản vẽ, không bằng để cô ở nhà, như vậy mỗi ngày sau khi anh tan làm về đều có người nấu món ăn hợp khẩu vị cho mình rồi.
Ông Nguyễn ồ lên một tiếng: “Hà Thu à, đây là món gì thế?”
“Là đậu phụ cay ông ạ.”
“Đậu phụ cay mà sao nấu lại không bỏ ớt vào?”
Trần Hà Thu không nói gì, còn Nguyễn Hoàng Phúc trong lòng thấy cảm động ấm áp.
Vì anh không ăn được cay, nên khi nấu ăn cô thường không dùng ớt, thay vào đó là ngũ vị hương.