Nguyễn Hoàng Phúc đột ngột mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt ở trước mặt anh, bộ dạng thật giống…
Một ý nghĩ sốc thoáng qua trong đầu anh.
“Cúc áo của tôi anh cầm đi đâu rồi?”
Cô cau mày nói: “Nếu tôi nói tôi nhặt được, anh có tin không?”
“Tôi nhặt nó trong phòng Trần An Như.
”
Nhiệt độ trong tim Trần Hà Thu đột nhiên có chút hạ xuống: “Anh vừa tìm thấy nó trong phòng chị gái”.
Hắn nhướn mày: “Chỉ là một cái cúc áo cô mang trên người?”
“Không, tôi đặt nó ở nhà… chính là trong biệt thự trước đây”.
Nguyễn Hoàng Phúc hiểu rõ, hẳn là quản gia tìm được cái cúc áo trong biệt thự, hiểu lầm cô cứu anh ta, vậy mới đến bệnh viện thăm cô, sau đó bị tai nạn.
Nghĩ tới Trần An Như, Nguyễn Hoàng Phúc đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tim của Trần Hà Thu đang lạnh dần, việc như thế nào, cô đã sớm không muốn giải thích, cứ để hắn nghĩ như vậy, cô không muốn mắc phải sai lầm tương tự, hơn nữa Trần Linh Nhi đã mang thai con của hắn.
Cô làm gì cũng vô ích.
Nguyễn Hoàng Phúc từ phòng tắm bước ra, trong phòng không thấy bóng dáng Hà Thu, máy tính đã tắt, cô ấy đi rồi.
“Bên ngoài đêm vẫn còn tối như vậy, bắt taxi cũng không dễ dàng gì, cô ấy một mình là con gái, tạo sao can đảm như vậy?”
Hắn mặc quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, đi khắp nơi để tìm, nhưng vòng lại mấy vòng, đều không thấy bóng dáng của cô.
Đang định lấy điện thoại gọi cho cô thì chợt nhớ ra điện thoại của cô đã bị mình đánh rơi, gọi đi gọi lại quả nhiên trong trạng thái tắt máy.
Đang thầm rủa thì bỗng có điện thoại gọi đến.
Là trợ lý Châu: “Chủ tịch, những người đó đều tìm thấy, đưa họ đến đồn cảnh sát hay bắt giam trước?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn giờ trên điện thoại, 12 rưỡi đêm: “Giữ họ ở công ty, tôi sẽ qua ngay”.
Nửa tiếng sau.
Tập đoàn Nguyễn Thị.
Sáu người đàn ông thu mình trong góc, tay ôm đầu.
Một trong những người cầm đầu run rẩy giải thích: “Nguyễn tổng, tôi đúng là có mắt không tròng, tôi thật sự không biết cô ấy là vợ của ngài, nếu không thế nào tôi cũng không dám động thủ”.
Nguyễn Hoàng Phúc ngồi trên sofa châm điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một làn khói: “Không biết? Chuyện của chúng tôi vừa lên trang báo đầu không lâu, mày không biết?”
Tên cầm đầu vội nói: “Ai có thể ngờ rằng một tiểu thư giàu có lại mặc một chiếc quần jean! Trên trang đầu tờ báo, cô ấy rõ ràng đang mặc một chiếc váy, cộng với ánh đèn sặc sỡ trong bữa tiệc đêm, ai có thể nhận ra… Nguyễn tổng, đều là tôi có mắt như mù, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho chúng tôi lần này…”
“Tay nào?”Anh lạnh như băng.
Tên cầm đầu sửng sốt:”Cái gì?”
“Tay nào đã chạm vào Trần Hà Thu?”
Tên cầm đầu mặt tái nhợt: “Nguyễn tổng… thật sự không có…”
“Không nói? Vậy cả 2 tay đều chạm vào Trần Hà Thu?” Giọng hắn chùng xuống: “Trợ lý Châu.
”