Ngô Nhật Lâm chịu đựng nói: “Cô Trần, những chỗ cô chỉ, tàu lượn, đu quay và tàu cướp biển.
Để đảm bảo an toàn cho khách du lịch và hoạt động của máy móc, phải có đủ không gian cho các đường sơ tán khẩn cấp.”
Trần Linh Nhi sắc mặt khó coi: “Tôi làm sao có thể không biết? Chính là đường đi này không khỏi quá rộng rồi, đây cũng là do nhà thiết kế bốn mươi tuổi vẽ ra?”
Cô cắn chặt răng nói mấy chữ “Bốn mươi tuổi” này mang theo chút miệt thị, lúc này mặt Trương Thành Khiêm liền đen lại.
Nói chuyện làm ăn mua bán là phải chú ý hòa nhã, phương thức nói chuyện của Trần Linh Nhi này là ép người ta không còn đường nào để lui.
Ngô Nhật Lâm cũng không biết rõ Trần Linh Nhi này rốt cuộc là muốn gì, là Nguyễn Hoàng Phúc bày mưu tính kế, hay là cô ta tự chủ trương?
Nếu như tự chủ trương thì Nguyễn Hoàng Phúc cũng không khỏi quá dung túng cô ta rồi, hạng mục lớn như vậy lại để cho một con gà mờ không biết một cái gì đến đàm phán, đúng là tiền mất tật mang!
“Đây là tôi thiết kế.” Trần Hà Thu từ đầu đến cuối không nói gì đột nhiên mở miệng, “Việc này không có liên quan đến anh Trương.”
Trần Linh Nhi đang lo không tìm thấy cơ hội, vậy mà Trần Hà Thu liền tự mình dâng đến, cô ta hưng phấn cười: “Thì ra là cô.”
“Là tôi.
” Trần Hà Thu đem đem laptop chuyển sang hướng khác, chỉ vào bản vẽ thiết kế bên trên và nói:
“Cô Trần, luật pháp của nước ta có quy định nghiêm ngặt về lối đi sơ tán cho sân chơi công cộng.
Phần này, tôi đã làm theo cách tiết kiệm đất nhất để thiết kế, nếu cô không tin thì… Đây là nguyên văn nội quy, cô có thể xem thử.
“
Trần Linh Nhi nhếch bắt chéo hai chân: “Tôi không xem, đây là việc của các nhà thiết kế.”
Ngô Nhật Lâm nhìn thấy không thuận mắt, kéo Trần Hà Thu đứng ở phía sau lưng mình, nói với Trần Linh Nhi: “Vậy theo ý của cô Trần, chúng tôi nên làm gì bây giờ?”
“Rất đơn giản, hoặc là, hiện tại sửa theo yêu cầu của tôi hoặc là hủy bỏ hợp tác.”
Ngô Nhật Lâm cười lạnh: “Hủy bỏ hợp tác? Cô Trần thật sự không cần đến hỏi Giám đốc Nguyễn?”
Trần Linh Nhi cụp mắt xuống, sờ đến cái bụng vốn đã hơi phình của mình:
“Chủ tịch Ngô chỉ sợ còn chưa biết, tôi đã mang thai người thừa kế tương lai của tập đoàn Nguyễn thị, chỉ với việc này, tôi dù làm gì thì chồng tôi cũng chiều.” Nói xong, khiêu khích nhìn Trần Hà Thu.
Mọi người ở đây đều hiểu được, hôm nay Trần Linh Nhi đến phỏng chừng Nguyễn Hoàng Phúc thật sự không biết, chỉ là đến để nhằm vào Trần Hà Thu.
Ngày hôm qua lượng công việc nhiều như vậy mà chỉ cho thời gian một ngày chính là để hôm nay đi khởi binh vấn tội.
Cô ta mỉm cười nhìn Trần Hà Thu:
“Chọn đi, có sửa hay không?” Ngô Nhật Lâm cũng thờ phào nhẹ nhõm, nhướn mày giúp Trần Hà Thu nói chuyện.
Trần Hà Thu ngăn anh lại thản nhiên nói:
“Tôi sửa.” Mang theo bản vẽ cùng laptop trở lại chỗ làm việc của mình, lập tức sửa theo lời nói của Trần Linh Nhi, chính là bố cục của cả chơi trò chơi đều là rút giây động rừng, sửa lại một chỗ này thì tất cả các chỗ khác đều phải sửa, chỉ là tính toán số liệu chính là một công trình tính toán khổng lồ, càng đừng nói còn muốn vẽ lại một lần nữa.
Nhưng mà Trần Linh Nhi lần này còn ác hơn, chỉ cho thời gian nửa ngày, trước giờ ăn cơm trưa phải nhìn thấy phương án thiết kế mới.
Trần Hà Thu tính toán một hồi, đột nhiên có chút mệt tâm.
Cô đã tận lực tách mình ra khỏi thế giới của Trần Linh Nhi và Nguyễn hoàng Phúc rồi, vì sao hai người đó còn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần tìm tới cô? Nhưng mặc kệ là Nguyễn Hoàng Phúc dây dưa, hay là Trần Linh Nhi cố ý làm khó dễ, cô đều nhịn, đơn giản là vì cô không muốn từ bỏ công việc này, đây không chừng lại là một cơ hội.
Cô thở dài, rót đầy một tách cà phê lớn rồi lại tiếp tục bù đầu vào công việc.
Đến giờ ăn cơm trưa, Trần Hà Thu rốt cục cũng cầm phương án cùng bản vẽ chạy ra, nhưng mà cô đã mệt muốn chết .