Nguyễn Hoàng Phúc bất lực giải thích: “Một tháng nay cháu cũng không gặp cô ấy.”
“Cái gì? Cháu đã gọi cho con bé chưa?”
“Gọi rồi, nhưng cô ấy không nghe máy.”
“Như vậy là vẫn còn giận cháu.
Mà này, cái ngày cháu ở lại nhà cũ có phải hay không…”
Nguyễn Hoàng Phúc nói không rõ ràng: “… Ừm.”
Ông cụ họ Nguyễn hiển nhiên rất vui vẻ: “Đã hơn một tháng, nếu con bé có thai thì có thể kiểm tra ra.
Cháu tranh thủ thời gian đi tìm, hiện tại có khi trong bụng con bé đã có máu mủ của nhà họ Nguyễn chúng ta rồi!”
Trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên sáng lên, anh lập tức nói: “Được, cháu sẽ nhanh chóng tìm cô ấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Hoàng Phúc không muốn ở lại nữa, sau khi thay quần áo anh chuẩn bị ra ngoài.
Trần Linh Nhi dang hai tay chặn cửa: “Anh định đi tìm Trần Hà Thu sao? Không được đi!”
“Linh Nhi…”
“Không được đi là không được đi! Tự cô ta muốn đi, anh đến cùng cô ta làm gì? Cứ để cô ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt đi.”
Nguyễn Hoàng Phúc nghe xong lời này, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Dù sao cô ấy cũng là em gái của em mà.”
“Em gái của em thì sao? Cô ta là thứ phụ nữ không biết xấu hổ dám cướp đi người đàn ông của em!”
“Đủ rồi!” Nguyễn Hoàng Phúc rốt cuộc chịu không nổi: “Về mặt luật pháp, Trần Hà Thu vẫn là vợ của anh, về mặt tình cảm mà nói, anh yêu An Như.
Anh chưa bao giờ trở thành người đàn ông của em!”
“Trong bụng em có đứa nhỏ là con của anh!” Trần Linh Nhi giận dữ hét lên: “Em nguyện ý sinh con cho anh, anh nhất định phải nghe lời em!
Nguyễn Hoàng Phúc hừ lạnh: “Lúc đầu, Trần Hà Thu đã mang thai con của anh nhưng cuối cùng lại bị đưa tới hộp đêm Dạ Yến.
Em có muốn thử không?”
Nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Trần Linh Nhi, Nguyễn Hoàng Phúc đẩy cô ra, bước ra khỏi cửa căn hộ.
Trên đường lái xe trở lại công ty, Nguyễn Hoàng Phúc định gọi một cuộc điện thoại cho Trần Hà Thu, nhưng anh tìm khắp trong danh bạ điện thoại của mình cũng không tìm thấy số của Trần Hà Thu.”
Anh dừng xe bên đường, cẩn thận nhìn lại lần nữa vẫn không tìm thấy.
Anh nghĩ đến cuộc gọi bán bảo hiểm mà Trần Linh Nhi vừa nhắc đến, mang theo tâm lý muốn dò thử, anh mở danh sách đen ra quả nhiên thấy số điện thoại của Trần Hà Thu nằm trong đó.
Ngay lập tức, anh kéo số điện thoại khỏi danh sách đen và gọi đi.
Tắt máy.
Gọi lại vẫn tắt máy.
Anh gọi cho trợ lý Châu: “Giúp tôi tra một chút xem bây giờ cô ấy đang ở đâu.
Trong vòng nửa giờ gửi định vị cho tôi.”
Lúc này Trần Hà Thu mặc quần áo vô trùng, bước vào phòng phẫu thuật để đồng hành cùng Trần Mộc trong suốt ca phẫu thuật.
Ca mổ gấp rút nên cô không thể không gọi điện cho chị Trân, nhưng chị Trân không thể lấy được nhiều tiền mặt cùng một lúc như vậy, vì thế cô chỉ có thể nói với Lê Anh Huy.