Chị Trân cuối cùng cũng gật đầu: “Thôi, bây giờ em đã quyết định vậy thì chị sẽ cố gắng hết sức giúp em thu xếp, em chờ tin tức của chị đi.”
Trần Hà Thu nói chân thành: “Cảm ơn chị Trân.”,
“Hai ngày này nếu rảnh rỗi thì em đến hộp đêm làm quen dần trước đi.
Khi còn là hoa hồng thì cùng lắm chỉ là đi bồi rượu, thật sự chưa phải là… Em phải chuẩn bị tâm lý nhé.”
Trần Hà Thu hạ quyết tâm nói: “Vâng ạ.”
Từ lâu cô đã biết hộp đêm có nhiều loại hình kinh doanh, nhưng sau khi nhìn thấy sự thực cô vẫn cảm thấy đáy chân lạnh toát.
Những người đó rất biết cách ăn chơi.
Ba người cùng nhau dùng đạo cụ, dùng cả miệng.
Cô không nhịn được phải chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, những cảnh tượng vừa rồi thật khiến cô buồn nôn.
Chị Trân nói: “Thế này còn đỡ rồi đấy, thậm chí còn có nhiều việc kinh tởm hơn cơ.”
Mặt Trần Hà Thu tái mét.
“Em yên tâm, chị sẽ cố gắng hết sức giúp em” Chị Trân nói: “Nhưng chỉ cần có thể đến nơi khác là tốt rồi.
Người ở thành phố Hà Nội này ai ai cũng biết quan hệ của em và Nguyễn Hoàng Phúc, thế thì còn ai dám lại gần em chứ?”
Trần Hà Thu ra ngoài sân thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ít nhất không phải ở thành phố Hà Nội, cô sẽ thoải mái hơn.
“Đến nơi khác thì đến nơi khác”
Tốc độ làm việc của chị Trân rất nhanh, ba ngày sau đã giúp cô liên hệ được một công việc.
“Người này là ông chủ lớn trong miền Nam chuyên sản xuất đồ gia dụng, tuy nhiên gia đình không hòa thuận, muốn tìm bạn tâm giao bên ngoài nói chuyện, chỉ cần theo ông ta ở lại Đà Nẵng một tuần để tiếp rượu sau đó cầm tiền thôi, thậm chí còn không phải lên giường làm chuyện kia nữa ”
Trần Hà Thu vui lòng gật đầu, rất hài lòng.
Chỉ là tiếp rượu thôi chứ gì, cô chưa phải là chưa từng làm qua, thậm chí còn khá thông thạo.
Cái cô quan tâm đến là tiền thưởng.
Chị Trân nói: “Em làm bảy ngày, mỗi ngày được 350 triệu, nội dung công việc cụ thể là ăn mặc trang điểm đẹp đẽ đi theo ông chủ để cho anh ta thêm thể diện.
Em biết không, bọn họ là một nhóm bàn chuyện làm ăn, không cần uống rượu.
Chị cũng mờ mịt chưa hiểu lắm giống em vậy, mọi người chỉ tình cờ ký hợp đồng thôi.
”
Tổng cộng là hai tỷ rưỡi đó.
Trần Hà Thu cau mày.
“Em không cần lên giường là tốt rồi, người ta chắc nhìn thấy em xinh đẹp nên mới có giá cao như vậy.” Chị Trân khuyên cô: “Em cứ làm từ từ đi, không cần lên giường mà vẫn có tiền, công việc như vậy khó kiếm lắm ”.
Trần Hà Thu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu hỏi: “Khi nào thì đi.”
“Có việc gấp ở đó, ngày mốt sẽ bay.”
Lúc này trong bệnh viện.
Trợ lý Châu nhận được báo cáo kiểm tra, lập tức gọi cho Nguyễn Hoàng Phúc để báo cáo.