Khi đi qua Nguyễn Hoàng Phúc, Hà Thu lấy một bản chứng nhận ly hôn để vào tay anh ấy: “Tốt rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không bao giờ lấy tư cách của bà Nguyễn mà cản đường anh nữa.
Tạm biệt, Nguyễn Hoàng Phúc.
”
Rời khỏi Cục dân chính, Hà Thu đi bộ đến bến xe đợi xe bus theo thói quen.
Chiếc Maybach màu xám bạc không biết từ lúc nào đã dừng ở bên cạnh cô: “Lên xe đi, tôi sẽ tiễn em một đoạn cuối cùng .”
Hà Thu từ chối một cách nhẹ nhàng: “Không cần đâu, hiện tại tôi ngồi xe anh sẽ không thích hợp.”
“Không có gì không thích hợp, lên xe.”
Hà Thu nhìn Nguyễn Hoàng Phúc có chút không kiên nhẫn, khẳng định nói: “Tôi đi xe bus rất tiện, hơn nữa buổi chiều tôi còn có việc, cùng tập đoàn Nguyễn Thị và nhà Nguyễn gia đều không cùng đường, không phiền.”
Nguyễn Hoàng Phúc lạnh lùng nói: “Cô không đi bệnh viện thăm anh trai sao? Bệnh viện vừa hay cùng đường với Nguyễn Thị.”
Hà Thu lùi lại về sau một bước, thể hiện sự từ chối rất rõ ràng: “Tôi còn có chuyện khác, chưa tới bệnh viện.”
Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày: “Đi gặp Lê Anh Huy?”
Hà Thu không nói gì.
Nguyễn Hoàng Phúc Cảm thấy cô ngầm thừa nhận, lửa giận đang kìm nén bùng nổ:
“Hừ, bị tôi nói trúng rồi? Nói thì hay lắm, cái gì mà không gọi là bà Nguyễn không cản đường tôi, có mà cô nóng lòng muốn trở thành bà Lê.
Hà Thu, đừng trách tôi không nhắc cô, Lê Anh Huy không phải người tốt, hai cô gái trước mặt anh ta đều đã chết.”
“Anh ấy không phải người tốt, chẳng nhẽ là anh?” Hà Thu cũng tức giận, trực tiếp quay lại: “Anh ấy xấu, nhưng anh ấy chưa từng làm chuyện gì xấu với tôi, còn anh thì sao?”
Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn cùng anh ta tranh luận chuyện này nữa.
Cô còn phải nhanh chóng trở lại hộp đêm Dạ Yến, và phải chuẩn bị bay tới thành phố Đà Nẵng vào ngày mai.
Cô cần phải chuẩn bị đầy đủ và quản lí tốt.
Vừa hay, lúc này xe bus đã tới.
Hà Thu không còn để ý đến người phía sau, lên xe, đứng trong đám đông cố gắng không nhìn ra bên ngoài.
Không biết là đã qua bao nhiêu bến, nghe thấy người bên cạnh nói nhỏ: “Phía sau luôn có một chiếc xe Maybach đi theo.”
Có người hỏi: “Đây là xe xịn à?”
“Vài chục tỉ một chiếc, bạn nói xem xịn hay không?”
Hà Thu thở dài một hơi, day day thái dương, gần đây quả thực rất mệt, nghỉ ngơi không đủ, có chút đau đầu.
Xuống xe xong cô liền đi đến hiệu thuốc.
“Chỗ nào không khỏe?”
Hà Thu nói: “Có thuốc đau đầu không?”
Nhân viên bán thuốc lấy 2 hộp thuốc ra đưa cho cô, chỉ vào một trong hai hộp nói: “Loại này là nhập khẩu đắt hơn một chút, loại kia sản xuất trong nước thì rẻ hơn, nhưng… chị hiểu mà.”
Câu này nghe sao mà có chút quen quen.
Hà Thu: “Bao nhiêu tiền vậy?”