Chương 165:
Khi Nguyễn Hoàng Phúc tới viện, ông Nguyễn đã tỉnh và nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Bác sĩ nói: “ Cũng may là lần này không nghiêm trọng.”
Nguyễn Hoàng Phúc cảm ơn bác sĩ rồi đi vào phòng bệnh, lễ phép gọi: “Ông nội.”
“Đừng gọi tôi là ông nội, nếu anh thật sự dám mang con hồ linh tinh kia về, tôi coi như chưa có đứa cháu trai như anh.”
Nguyễn Hoàng Phúc cũng có chút hối hận, là do hắn nóng nảy, ông nội từ trước tới giờ luôn thích Hà Thu cho nên chắc chắn sẽ không chấp nhận được tin Trần Linh Nhi mang thai.”
Ông Nguyễn khó xử một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Ông gọi điện thoại đến công ty, trợ lý Châu nói sáng nay con không có ở công ty, con đi đâu đấy?”
Anh chắc chắn không thể nói với ông nội rằng anh đến cục dân chính để ly hôn với Trần Hà Thu, vì vậy anh nói:
“Con đến xem một khu đất mới.”
“Công việc có thể làm bất cứ lúc nào, hơn nữa công việc cũng là vì cuộc sống.” Ông Nguyễn nghiêm túc nói: “Hoàng Phúc, con là một tay ông nuôi lớn, con giỏi thế nào ông nội biết rõ hơn ai hết, người phụ nữ nào phù hợp với con nhất, ông nội cũng biết rõ hơn ai hết.”
Nguyễn Hoàng Phúc đi tới, ngồi ở bên giường: “Con biết.”
Ông Nguyễn vỗ vai anh nói: “Bây giờ với đám người trẻ tuổi các con lão già ta có lẽ không theo kịp thời đại.
Trước kia, các minh tinh thời đại chúng ta đều là đứng đắn.
bây giờ bật tivi lên các nam minh tinh đều là vẽ lông mày, kẻ lông mày một cái, ta thật sự không biết có cái gì mà đẹp đâu.
Hoàng Phúc con hãy nói một câu thực lòng cho ông nội, con có thực sự thích Hà Thu không?”
Cổ họng Nguyễn Hoàng Phúc như bị mắc lại.
Nếu là năm năm trước, anh có thể trả lời như đinh đóng cột, nhưng hiện tại chính mình trong lòng có chút hoang mang.
“Còn có Trần Linh Nhi kia, có phải con không muốn lấy nó?”
Đối diện với ánh mắt chân thành của ông nội, Nguyễn Hoàng Phúc không có cách nào để trả lời hai câu hỏi này, anh cũng không muốn trả lời.
Ông Nguyễn kết luận: “Điều đó có nghĩa là con không thích Trần Linh Nhi nhiều như vậy, cũng không phải là ghét Hà Thu nhiều như vậy, có đúng không?”
Ngừng một chút, Nguyễn Hoàng Phúc gật đầu.
“Cái này thì dễ xử lý rồi.” Ông Nguyễn liếc mắt, tràn đầy khí lực: “Mấy lần gặp Hà Thu gần đây, con bé đều đề cập đến chuyện ly hôn.
Hoàng Phúc, con không được đồng ý với con bé, ít nhất con bé hiện tại vẫn là cháu dâu nhà họ Nguyễn, sau đó hai đứa lại từ từ vun đắp tình cảm.”
Nguyễn Hoàng Phúc cau mày, sờ sờ giấy ly hôn trong túi áo, không nói gì.
“Thằng nhóc thối, con có nghe thấy ta nói gì không?”
“Con nghe thấy rồi.”
Ông Nguyễn hài lòng tiếp tục nói: “Ông nội cho con thêm thời gian, con suy nghĩ lại đi, đợi sau khi đưa con của Trần Linh Nhi ra đời, nếu con quyết định chọn nó thì ông cũng tôn trọng quyết định của con, ông sẽ tiếp nhận cô ta cùng với đứa trẻ đó.”
Buổi chiều, bác sĩ khám toàn thân cho ông Nguyễn, chắc chắn không có vấn đề gì lớn, Nguyễn Hoàng Phúc muốn lái xe đưa ông nội trở về nhà.
Ông Nguyễn nói cái gì cũng không nghe, muốn anh lái xe đi đón Hà Thu về cùng nhau trải qua ngày lễ.