Chương 177:
Đối mặt với anh ta, Trần Hà Thu bị Nguyễn Hoàng Phúc ôm vào lòng không chút biểu cảm, cứ đứng yên như vậy, không phản hồi cũng chẳng phản kháng, chỉ lạnh nhạt nói, giống như đang bình tĩnh kể lại một câu chuyện trong quá khứ:
“Cơ hội này nếu như là trước đây, có lẽ tôi đã khóc mà nhào vào lòng anh, mang ơn đội nghĩa.
Nhưng tôi sớm đã không còn là Trần Hà Thu của trước đây nữa.
Tôi đã mất thời gian 8 năm để xóa bỏ hình ảnh của anh trong sinh mệnh của tôi.
Lúc tôi đau đớn như nhỏ từng giọt máu, mọi ý niệm đều đã thành tro bụi, anh ở đâu?”
Không đợi Nguyễn Hoàng Phúc mở miệng, Trần Hà Thu tiếp tục nói: “Anh ở bên cô gái khác, không phải là chị cả thì là Trần Linh Nhi.
Tôi hết lần này tới lần khác khuyên nhủ bản thân, chỉ cần tôi còn là vợ của anh, chỉ cần tôi làm tốt bổn phận của một người vợ, hiếu thuận ông nội, nghe theo chồng, vì anh sinh con đẻ cái… chỉ cần tôi đủ cố gắng, anh nhất định sẽ có thể nhìn thấy điểm tốt của tôi.”
Nguyễn Hoàng Phúc ngừng lại động tác, trong lòng dâng lên một cảm giác cay đắng không thể tả: “Trần Hà Thu.”
“Tôi cá cược tất cả, tiền đồ của tôi, ước mơ, tôn nghiêm, con cái của tôi, 8 năm qua, mỗi một giây một phút đều đếm từng ngày, khắc cốt ghi tâm.”
Cô ấy hít sâu một hơi, thanh âm có chút nghẹn ngào, 28 năm qua, hơn một nửa là vì Nguyễn Hoàng Phúc mà sống.
Có những lời chỉ cần nghĩ một chút liền nước mắt lưng tròng, hôm nay nói hết ra, cô có chút không kìm nén được.
“Anh từng đao, từng nhát đâm chết mối tình của tôi, không chút lưu tình quay người bỏ đi.
Còn tôi? Anh có biết cảm giác mỗi đêm nằm ngủ đều có chuột bò qua bò lại như nào không? Tôi đã sống 5 năm những tháng ngày như vậy.
Mỗi một ngày đều lo lắng có khi tôi chết trong ngục tù cũng không ai biết.”
Hai vai Trần Hà Thu không ngừng run lên, kìm nén giọng khóc sâu hơn: “Toàn thân tôi đều là vết thương, đều là anh ban cho tôi, bây giờ không dễ gì mới đóng được vảy, anh lại xuất hiện.
Từng chút từng chút nhắc nhở tôi về quá khứ đau thương kia, Nguyễn Hoàng Phúc, anh rốt cuộc còn muốn dày vò tôi đến khi nào?””
Trần Hà Thu nói xong liền cầm túi xách đi ra khỏi cửa.
Trong lòng chất chứa quá nhiều tâm sự, cô luôn nhẫn nhịn, nhượng bộ, hy vọng sự nhẫn nhịn của mình có thể đổi lấy sự yên bình, nhưng sự việc đến hiện tại, cô cảm thấy có chút thê lương.
Khi Nguyễn Hoàng Phúc nói cho cô một cơ hội yêu anh ta, cô đã rung động.
Đối với cô rung động không khác gì với việc uống rượu độc để giải khát.
Người đàn ông như Nguyễn Hoàng Phúc, “hành hạ” cô một lần đã khiến cô giống như thoát thai đổi cốt thay một lớp da, cô không còn dũng khí để thêm một lần nữa.
Nếu đã như vậy chi bằng rời đi từ sớm, để tâm tình bình tĩnh lại.
Điện thoại lại vang lên, là chị Trân gọi đến.
“Chị nhìn thấy giám đốc Hoàng ôm một người phụ nữ đi lên tầng, em…”
Hà Thu sờ mặt, tay ướt đẫm nước mắt lạnh cóng: “Chị Trân…”
Chị Trân nghe ra tiếng khóc của cô, bình tĩnh nói: “Gặp Nguyễn Hoàng Phúc rồi sao?”
“Sao chị biết?”
“Em ấy à, chỉ có đối diện với hắn ta mới yếu đuối như vậy.” Chị Trân sụt sịt nói: “Thôi, đi.
Chúng ta không làm chuyện làm ăn lần này nữa, có Nguyễn Hoàng Phúc quấy rối, sợ rằng mấy ngày sau sẽ khó vượt qua đây.”
Hà Thu cảm thấy có lỗi: “Phía giám đốc Hoàng có bất mãn không? Chị Trân, em không muốn gây thêm phiền phức cho chị.”
“Con bé ngốc, chuyện này có gì phiền phức chứ, em xuống đây trước đi, chị ở cửa quán bar đợi em.”