“Vậy anh muốn thế nào hả?” Trần Hà Thu đi không được ở cũng không xong, cô cũng không hiểu nổi cái tên Nguyễn Hoàng Phúc, từ sau cái đêm gặp lại ở Dạ Yến, Nguyễn Hoàng Phúc hình như khác trước rất nhiều, mà khác chỗ nào thì cô không thể cách nào lý giải được.
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Nếu đã tới đây thì cô cùng với người hầu đi nấu cơm đi! Nhớ kỹ thân phận của mình! Cô cũng không còn là dâu của nhà họ Nguyễn, không có tư cách ngồi đợi bữa tối.
”
Cuối cùng thì Trần Hà Thu cũng đã hiểu được, Nguyễn Hoàng Phúc vẫn hận còn hận cô, nên mới để cô đi làm chuyện mà người hầu nên làm.
Chỉ cần có thể thuận lợi ly hôn, có khó cách mấy cô cũng nhẫn nại được.
“Được, tôi đi làm cơm, ngày mai chúng ta đi ly hôn.
” Trần Hà Thu nói.
Nguyễn Hoàng Phúc không kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói rồi, ngày mai tôi có việc!”
Trần Hà Thu gật đầu: “Vậy đi, chờ khi nào Tổng giám đốc Nguyễn rảnh rỗi đi ly hôn thì tôi sẽ tới nhà nấu cơm, coi như là từ biệt với ông nội, hôm nay tôi về trước, cơm nhà họ Nguyễn tôi ăn không nổi, đợi một hồi nữa mẹ của anh và Trần Linh Nhi về lại làm ầm ĩ nữa thì mệt tôi.
”
Nói xong, cô xuống lầu.
Ông Nguyễn đứng ở bên cầu thang lo lắng nhìn cô, ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô nguyên vẹn đi xuống lầu: “Hoàng Phúc không khiến con khó xử đúng không?”
Trần Hà Thu cười lắc đầu: “Dạ không có, chúng con chỉ thương lượng chuyện ly hôn thôi.
Ông nội, hôm nay con còn có việc không thể nào ăn cơm cùng ông được, chắc phải để hôm khác rồi.
”
“Vậy không được, khó khăn lắm mới tới đây một lần, chỉ ăn một bữa cơm thôi thì mất bao nhiêu thời gian của con chứ.
”
Trần Hà Thu đang muốn từ chối, chợt nghe giọng nói của Nguyễn Hoàng Phúc từ phòng khách truyền ra: “Ông nội trước giờ đối với cô vẫn luôn tốt, vậy mà ngay cả một bữa cơm cũng không chịu ăn cùng với ông, lương tâm của cô bị chó nhai rồi hả.
”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Lương tâm sao? Rốt cuộc là ai không có lương tâm.
Trần Hà Thu không muốn cãi nhau cũng không muốn làm ông Nguyễn thất vọng đành phải gật đầu thỏa hiệp: “Được, cũng không thể nào ăn cơm không của người ta được, con đi giúp người hầu nấu cơm.
”
Phòng bếp vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, số lần Trần Hà Thu qua nhà cũ nhà họ Nguyễn không nhiều lắm nhưng mỗi lần cô qua đều tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn phong phú để lấy lòng người nhà.
Những người làm này nhìn có chút lạ mắt chắc là sau khi cô rời khỏi đây mới vào làm.
Khi Trần Hà Thu đi vào bếp, mấy người làm ngượng ngùng cười, cũng không biết nên xưng hô với cô ra sao: “Chào cô…”
Mấy người làm nhìn mặt mũi cô hiền lành hòa nhã thì đối với Trần Hà Thu cô rất có cảm tình, Trần Hà Thu theo thói quen lấy tạp dề trên tường đeo vào eo: “Xin chào mọi người, gọi tôi là Trần Hà Thu thì được rồi, là vợ trước của cậu chủ nhà các người.
”
Vừa rồi, người hầu nghe được tiếng cãi vã trong phòng khách cũng biết được chút chuyện, gật đầu nói: “Cô Trần, tôi tới đây chưa được mấy ngày, cũng chưa quen chuyện bếp núc, có phải cho thêm hành lá vào canh gà không ạ?”
Trần Hà Thu nghe cô nói, lập tức ngồi xổm xuống, sờ sờ trong tủ nhỏ dưới bếp, chốc lát rút ra một cây hành lá:”Cách bài trí của phòng bếp vẫn như trước, cũng không thay đổi nhiều.
”
Người hầu vội cầm lấy cây hành lá, lột da rửa sạch, cắt từng đoạn nhỏ rồi cho vào nồi canh gà, Trần Hà Thu ngăn cô lại nói: “Đừng bỏ hành vào trước, chờ sau khi múc canh gà ra khỏi nồi mới rắc lên một ít hành lá, nếu bây giờ bỏ hành lá vào nồi sẽ làm mất đi hương vị vốn có của canh gà.
”