Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Xong rồi, tới tính sổ rồi, quả nhiên là làm gì có chuyện tốt cùng mình đá cầu chơi cờ như vậy được cơ chứ, xem ra đạo lý vui quá hóa rồ không bao giờ thay đổi, không khỏi liên thanh nói: "Hoàng Thượng, ngôn ngữ của bọn họ tiểu nữ thật sự biết được một chút, chính là không tinh thông mà thôi, tiểu nữ là mới trước đây thấy trên sách có viết vài thứ như vậy, cho nên mới nói vài câu như thế, hơn nữa tiểu nữ cũng đã dâng lên hoàng thượng chiếc nhẫn kim cương kia rồi còn gì, vật kia cũng không thể mất tác dụng chứ?"

Ánh mắt của Lý Thế Dân rất nhân từ, nhân từ giống như là thượng đế, nhưng là Lục Tiểu Thanh từ bên trong đó nhìn thấy ma quỷ, người ta vẫn thường nói Thượng đế và ma quỷ cùng tồn tại, quả nhiên là không sai, Lục Tiểu Thanh không khỏi run run môi thắng Lý Thế Dân một ván cờ, sau nói: "Hoàng Thượng, ngài trước tiên nói xem sẽ có hậu quả gì?"

Lý Thế Dân bỗng nhiên không trả lời Lục Tiểu Thanh, sắp xếp lại quân cờ trên bàn cờ một lần nữa, sau chậm rãi nói: "Trị Nhi hôm nay đưa ra đề xuất cùng Mạt Hạt thông thương, ngươi có ý kiến gì không?"

Lục Tiểu Thanh chấn động, Lý Thế Dân lại sẽ hỏi nàng chuyện này, đây không phải là trời sắp hạ cơn đại hồng thủy đó chứ, sao mình lại nghe ra trong này có ý tứ cổ quái thế này nhỉ, tốt nhất trời hạ xuống không phải là mưa máu, lập tức lắc đầu nói: "Tiểu nữ không có ý kiến gì, việc này là do Hoàng Thượng quyết định, không đến lượt Tiểu Thanh xen mồm vào, Hoàng Thượng, ngài không phải là đã hỏi sai người rồi đó chứ? Dù thế nào lời này cũng không nên hỏi tiểu nữ."

Lý Thế Dân hạ một quân cờ xuống, nói: "Ngươi từ Mạt Hạt trở về, trẫm cảm thấy ngươi hẳn là có vẻ hiểu biết Mạt Hạt."

Lục Tiểu Thanh mồ hôi theo trán chảy ròng ròng, đây chính là năng lực của hoàng đế, đây là một thế hệ thánh quân, quả nhiên chuyện gì cũng không giấu diếm được hắn, Lý Thế Dân này cũng quá cường hãn rồi, cường hãn đến mức làm cho người ta chỗ nào cũng không thể che giấu được. Trầm mặc vài giây, Lục Tiểu Thanh trực tiếp gật đầu nói: "Có thể đáp ứng, hai nước thông thương hai nước mới có lợi, Mạt Hạt có rất nhiều thứ mà Đại Đường không có, Đại Đường cũng có rất nhiều thứ mà Mạt Hạt không có, chất thành đống đem đi bán, đối với Đại Đường mà nói chính là chuyện tốt."

Lý Thế Dân không có nhìn Lục Tiểu Thanh, chuyên chú nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nói: "Dân giàu thì binh mới cường, đây có thể được xem như là nuôi hổ sẽ gặp nạn hay không?"

"Mọi người đều đang phát triển, Mạt Hạt giàu có đồng thời Đại Đường càng thêm giàu có, Mạt Hạt cường thịnh đồng thời Đại Đường càng cường mạnh cường thịnh hơn họ, ức chế thông thương cũng không phải là biện pháp tốt, đối với Đại Đường không có nhiều lợi ích."

Trầm mặc nửa ngày, Lý Thế Dân ừm một tiếng nói: "Vì sao không ở lại Mạt Hạt? Địa vị của ngươi ở đó so với địa vị đại tổng quản của ngươi ở phủ Trị Nhi còn cao hơn nhiều."

Lục Tiểu Thanh bắt đầu tiến công đĩa nho, nói: "Tiểu nữ không có cảm tình với Mạt Hạt."

Lý Thế Dân ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh liền thuận tay đưa một chùm nho qua cho Lý Thế Dân, Lý Thế Dân đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo mỉm cười tiếp nhận, nói: "Nghe nói ngươi có rất nhiều tiền?"

Lục Tiểu Thanh lập tức vội lắc đầu nói: "Không có, không có, cũng chỉ có một chút mà thôi, tiểu nữ còn trông cậy vào Hoàng Thượng ban cho tiểu nữ một chút."

Lý Thế Dân ăn luôn một quân cờ của Lục Tiểu Thanh, sau nói tiếp: "Vì sao nguyện ý làm tổng quản cho Trị Nhi?"

Lục Tiểu Thanh lập tức cười nói: "Thiên Vũ là người nhân từ, chuyện gì huynh ấy cũng nghĩ đến dân chúng trước tiên, một thân vương căn bản không có khí phái của một thân vương, người hoặc đồ vật trong phủ nếu mà bị kéo ra ngoài chắc chắn chủ tử sẽ bị người khác chê cười, nhưng Thiên Vũ lại không ngại điều đó, nhưng tiểu nữ là bằng hữu tốt của huynh ấy, tự nhiên phải giúp huynh ấy, Hoàng Thượng, ngài nói xem hiện tại Thiên Vũ có phải tốt hơn rất nhiều so với trước kia hay không, bất quá chính là toàn dùng tiền của tiểu nữ, lần sau nhất định phải đòi huynh ấy cả vốn lẫn lãi, phải lấy lợi nhuận cả đời mới được."

Lý Thế Dân bật cười nói: "Ý của ngươi là nói bổng lộc ta cấp cho Trị Nhi không đủ sao? Trị Nhi là một thân vương cư nhiên còn muốn quản gia nhà mình chống đỡ như thế sao?"

Lục Tiểu Thanh thở dài một hơi nói: "Cũng không phải, Thiên Vũ nhân hậu, toàn bộ bạc đều đem ra cứu giúp dân thường, rất mềm lòng với lê dân bách tính, nhưng lại vô cùng keo kiệt với tổng quản là ta đây, bạc không đủ cứu giúp dù sao cũng tìm phòng thu chi để lấy, nếu không phải là tiểu nữ tiếc tiền, không biết Thiên Vũ sẽ tiêu sài thành bộ dáng gì nữa đây?"

Lý Thế Dân thản nhiên cười cười nói: "Trị Nhi chỉ có tính tình hơi yếu đuối một chút, còn những mặt khác đều rất tốt."

Lục Tiểu Thanh lập tức phản bác nói: "Tính tình yếu đuối lại vừa dễ nhào nặn, chỉ cần có người tốt giúp huynh ấy, huynh ấy sẽ liền tốt hơn nhiều so với bất luận kẻ nào, tốt hơn nhiều so với người tính tình quá mức cường hãn, ngang ngạnh không thèm nghe lời ai, loại người này có người quản được mới tốt, nếu không ai quản được, thì không thể thiếu được tính bảo thủ, không thèm nghe lời người ngoài." Dứt lời còn rất chân thực không cười mà chỉ hừ hai tiếng.

Lý Thế Dân ánh mắt hơi lạnh, suy tư nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh hồn nhiên bất giác nhíu mày cầm lấy quân cờ, suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, giống như căn bản là không có chú ý mấy lời mình nói vừa rồi, kỳ thật trong lòng không khỏi đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mình vừa rồi nhất thời kích động, nói những lời này là đang gây trở ngại cho thái tử, tuy rằng không nói rõ nhưng là Lý Thế Dân nhất định sẽ biết được ý tứ trong đó.

"Hạ này." Lục Tiểu Thanh hạ một quân cờ xuống, lập tức cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Lý Thế Dân nói: "Hoàng Thượng, tiểu nữ lại thắng, Hoàng Thượng, tiểu nữ như thế nào lại cảm thấy kỳ nghệ của ngài cũng không cao thế nhỉ?"

Lý Thế Dân nhìn Lục Tiểu Thanh cười tít mắt, khóe miệng không khỏi cong cong vẽ lên một nụ cười: "Lục Tiểu Thanh, ngươi có biết hay không, nữ tử không tài mới là đức, vừa rồi cư nhiên dám can thiệp vào chuyện triều chính."

Lục Tiểu Thanh không khỏi kinh hô: "Hoàng Thượng, tiểu nữ can thiệp vào chuyện triều chính lúc nào chứ, ngài đừng nên chụp mũ cho tiểu nữ như vậy, Tiểu Thanh nhát gan không có hứng thú với chuyện triều chính gì đó đâu."

Lý Thế Dân nâng chung trà lên uống một ngụm, lời nói mang theo một chút uy nghiêm: "Không phải là ngươi can thiệp cho ý kiến về chuyện thông thương với Mạt Hạt hay sao." Trong vô hình trung lại tản mát ra sự nghiêm khắc, ngay cả Ngụy công công đứng hầu ở xa xa cũng có thể phát hiện ra được, không khỏi lau lau mồ hôi, vạn tuế gia không tức giận cũng đã làm cho người ta không dám ngẩng đầu lên rồi, giờ lại tỏ ra uy nghiêm, nữ tử trước mặt không biết xấu hổ kia, không biết sẽ bị dọa thành ra bộ dáng gì nữa đây.

Lục Tiểu Thanh vội bất mãn nói: "Hoàng Thượng, đó là do ngài hỏi tiểu nữ, tiểu nữ bất quá phải nói mà thôi, Hoàng Thượng cảm thấy không được thì bỏ đi, sao lại có thể đổ tội lên đầu tiểu nữ như thế, Hoàng Thượng nói chuyện không giữ lời."

Lý Thế Dân thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bất mãn, nhưng không có một chút sợ hãi, khí thế của mình thế nhưng lại không có tác dụng với nàng, không khỏi nhìn Lục Tiểu Thanh cũng không lên tiếng nữa, Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân nhìn mình, trong lòng vừa chuyển liền đột nhiên nhớ tới, hắn hỏi cũng không có nói nhất định mình phải trả lời, cho dù trả lời cũng không cần trả lời sảng khoái như vậy, hơn nữa hắn nói đến dân giàu thì binh mới cường, mình cư nhiên lại cũng trả lời vấn đề này, lời này chỉ có đại thần trong triều mới có thể nói, còn mình thì không thể nói được, đây không phải là đã tham gia vào chính sự thì là gì?

Trong lòng vòng vo vài vòng, Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Hoàng Thượng, ngài đừng vòng vo nữa, ngài muốn Tiểu Thanh làm gì? Bất quá cũng phải nói trước nếu là ở ngoài phạm vi năng lực, thì đừng tìm đến tiểu nữ." Lý Thế Dân này cũng không phải là tâm tình bất định nghi kị nhiều người, bắt lấy nhược điểm của mình như thế, nhất định là có chuyện gì đó muốn mình làm, bất quá cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy làm gì? Nếu không phải mình đầu óc nhanh nhạy, thì không biết còn bị xoay mòng mòng đến mức nào nữa đây.

Lý Thế Dân thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ, cười buông quân cờ trong tay xuống: "Ngươi thật thông minh, không trách Trị Nhi lại đánh giá ngươi cao như thế."

Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười vài tiếng, đối với lão hồ ly ngàn năm này, dù thế nào cũng không thể dành được phần thắng, im lặng là vàng, nên chỉ bắt tay vào tấn công hoa quả bầy trên bàn, đồ trong cung quả thật là ngon, hôm nay bị người tính kế hai lần, tâm tình không tốt ăn nhiều một chút để bổ sung năng lượng.

Lý Thế Dân cười cười tựa lưng vào ghế dựa nói: "Quân lương của Triều đình không đủ, Trị Nhi thay ngươi đáp ứng cấp ba mươi vạn lượng bạc, cộng thêm mười vạn bao lương thực sung vào quân lương."

"Cái gì?" Bóp nát quả lê ở trong tay, Lục Tiểu Thanh kích động nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ thẳng vào Lý Thế Dân nói: "Ba mươi vạn lượng bạc, còn có mười vạn bao lương thực, ta không có nghe lầm đấy chứ?"

Lý Thế Dân vô cùng nhàn nhã thưởng thức chung trà: "Không có nghe lầm, trẫm đã chuẩn rồi."

"Thiên Vũ chết tiệt, cư nhiên dám đáp ứng như vậy, ba mươi vạn lượng bạc, mười vạn bao lương thực, đây không phải là muốn mạng của ta hay sao, Thiên Vũ ta với ngươi thề không đội trời chung, ta muốn giết ngươi, giết ngươi." Vẻ mặt đỏ bừng, đỉnh đầu bốc khói, Lục Tiểu Thanh gấp gáp định hồi vương phủ, trước tiên đem Thiên Vũ giết rồi nói sau.

Lý Thế Dân chờ Lục Tiểu Thanh chạy hai bước, sau mới thản nhiên nói: "Ngươi xác định ngươi biết đường ra khỏi cung sao?" Ngữ khí là hỏi nhưng lại là khẳng định, bất quá trong mắt lại mang theo ý cười, Lục Tiểu Thanh đang đưa lưng về phía Lý Thế Dân nên không có nhìn thấy ánh mắt đó.

Cước bộ dừng ở giữa không trung trong hai giây, Lục Tiểu Thanh hung hăng xoay người lại, nổi giận đùng đùng ngồi lại chỗ cũ đối diện với Lý Thế Dân, cả giận nói: "Không đáp ứng, ta không đáp ứng, đó là tiền của ta, Thiên Vũ không thể thay ta làm chủ được."

Lý Thế Dân cũng không tức giận, gật gật đầu nói: "Trị Nhi cũng nói như vậy, bảo cần phải hỏi trước ngươi một tiếng đã, thế cũng được, căn cứ vào lỗi lầm ngày hôm nay của ngươi, sẽ không được quay về Tấn vương phủ, trước cứ vào Thiên Lao đợi chờ thẩm vấn đi." Vừa nói vừa làm bộ đứng dậy, Ngụy công đứng ở xa xa vội vàng tiến lên, vì Lý Thế Dân chuẩn bị.

"Ăn cướp trắng trợn, đây chẳng phải là các ngươi đang ăn cướp trắng trợn hay sao, ô ô, mạng của ta a~, ba mươi vạn lượng, mười vạn bao lương thực của ta, các ngươi quá độc ác, quá độc ác mà." Lục Tiểu Thanh đột nhiên khóc rống lên, làm cho Lý Thế Dân cùng Ngụy công công hoảng sợ, Lý Thế Dân trấn định xoay người chuẩn bị rời đi, Ngụy công công vội xoay người nháy mắt ra hiệu với Lục Tiểu Thanh, ý muốn nói: "Mạng quan trọng hơn hay là tiền quan trọng hơn?"

Lục Tiểu Thanh vừa gào khóc vừa đứng lên, hung tợn nói: "Cấp, ta cấp là được chứ gì, ta muốn hồi vương phủ, ta muốn đi giết Thiên Vũ, ta cùng với hắn thề không đội trời chung, thị vệ, dẫn đường." Vừa nói vừa nổi giận đùng đùng đi sát qua bên người Lý Thế Dân mà rời đi, chạy hùng hổ về phía trước, phía sau Ngụy công công vẻ mặt tươi cười đưa mắt ra hiệu cho thị vệ, tự nhiên là sẽ có người mang nàng hồi phủ.

Đợi cho đến lúc Lục Tiểu Thanh lao nhanh không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Ngụy công công nhìn Lý Thế Dân đang cười to sảng khoái, nói: "Hoàng Thượng, Lục cô nương này thật đúng là yêu tiền, trở về, nàng chắc chắn sẽ không để cho Tấn Vương điện hạ thoải mái đâu." Vừa nói cũng vừa nhịn không được bật cười.

Lý Thế Dân cười ha ha nói: "Quả nhiên là có tiền, tính cách cũng rất đáng yêu, khó trách Trị Nhi lại để cho nàng làm tổng quản, về điểm này Trị Nhi trái lại thật tinh mắt."

Ngụy công công khẽ cười nói: "Với tính tình này, đưa mắt nhìn khắp Đại Đường cũng chỉ có một mình Lục cô nương mới dám nói chuyện như thế với Hoàng Thượng, chắc Tấn vương điện hạ cũng đã tập thành thói quen với cách nói chuyện này của nàng rồi, bất quá cũng tốt, Hoàng Thượng cùng một người thẳng thắn như vậy nói chuyện, tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, khó lắm mới thấy Hoàng Thượng vui vẻ như hôm nay."

Lý Thế Dân cười nói: "Xem biểu tình đó của nàng có thể không cao hứng được sao? Bất quá, Lục Tiểu Thanh này cũng có tài giấu diếm đó." Nói xong mỉm cười lắc đầu rời đi.

Một đường bão táp quay về Tấn vương phủ, vừa vặn gặp gỡ Thiên Vũ về đến phủ không thấy nàng đang chuẩn bị hồi cung để tìm nàng, Lục Tiểu Thanh không nói hai lời trực tiếp túm lấy cổ áo của Thiên Vũ, tức giận ngút trời, một mạch lôi Thiên Vũ trở về phòng, bọn Hồng Ngọc cùng đám người chung quanh thấy Lục Tiểu Thanh mặt như la sát, đều ngoan ngoãn tránh đường, làm như không có phát hiện ra bộ dáng chật vật của Thiên Vũ, mọi người ở bốn phía đều cấp tốc chuồn về phòng mình.

Túm Thiên Vũ lôi vào trong phòng của chàng, thấy Quân Hiên cũng đang ở trong phòng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh đẩy mạnh Thiên Vũ ngồi xuống ghế, sau đó xoay người pang một tiếng đóng chặt cánh cửa lại, rồi âm trầm quay đầu đối mặt với Thiên Vũ, chậm rãi bắt đầu xắn ống tay áo lên.

Thiên Vũ cùng Quân Hiên chưa từng thấy Lục Tiểu Thanh phẫn nộ như thế, ánh mắt kia như hung thần sát ác muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Vũ vậy, Quân Hiên không khỏi hỏi: "Tiểu Thanh, làm sao vậy?"

"Làm sao vậy, huynh hỏi hắn đi." Ngón trỏ chỉ vào Thiên Vũ, Lục Tiểu Thanh lập tức giơ lên quả đấm liền hướng Thiên Vũ đánh tới, Thiên Vũ vội lách mình né tránh cú đấm của Lục Tiểu Thanh, vội lên tiếng: "Tiểu Thanh, nói rõ ràng đã, sao lại chưa gì đã động tay động chân như thế." Vừa nói vừa chạy vòng quanh phòng.

Lục Tiểu Thanh không đánh trúng, giận dữ đuổi theo hét lên: "Huynh không phải đã rõ ràng rồi hay sao? Là ai giúp ta đáp ứng muốn chi tiền quân lương? Huynh có biết đó là tiền của ta không hả, huynh cư nhiên một tiếng liền đáp ứng, đó chính là mạng của ta, huynh cư nhiên há mồm là lại cấp nhiều như vậy, huynh nói xem ta có nên lột sống huynh mới hả được cơn giận này hay không? Nhiều tiền như vậy, nhiều tiền như vậy."

Thiên Vũ vừa nghe lập tức cùng Quân Hiên đứng ở bên cạnh liếc nhau, cả hai cùng cười khổ, Quân Hiên ngăn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sát khí lại, không để cho hai người rượt đuổi quanh phòng nữa, sau mới nói: "Đừng nóng giận, đáp ứng lấy tiền để làm quân lương là có nỗi khổ riêng của chúng ta, hơn nữa chúng ta cảm thấy chỉ cần vừa nói cho nàng biết, phần lớn nàng sẽ đồng ý."

Nhìn Lục Tiểu Thanh bị Quân Hiên túm tay kéo lại, Thiên Vũ không khỏi dừng lại, đứng ở xa xa nói: "Lại nói ta cũng đã nói với phụ hoàng, việc này cần phải được sự đáp ứng của nàng mới làm được, nàng đừng tức giận mà."

Ta đáp ứng, chính là bởi vì bị buộc phải đáp ứng cho nên mới tức giận, Lục Tiểu Thanh trên tay không thể động, dưới chân lại nhấc lên đá mấy phát không khí hướng về chỗ Thiên Vũ đang đứng: "Nói, không nói được lý do chính đáng, ta sẽ lột da hai người." Nghe Quân Hiên vừa nói, rõ ràng cũng tham gia vào đó.

Quân Hiên cười khổ kéo Lục Tiểu Thanh ngồi xuống ghế, sau nói: "Hôm nay lúc nàng rời khỏi triều, biên quan cho người truyền tin đến, chỗ Vô Diễm thiếu quân lương, muốn triều đình hỗ trợ"

Lục Tiểu Thanh vừa nghe thấy tên Vô Diễm lập tức liền im lặng, nhíu mày nói: "Vô Diễm là hỏi triều đình quân lương, như thế nào lại biến thành ta cấp, phải biết rằng một người một lúc quyên ra nhiều quân lương như vậy, cũng không phải là một chuyện tốt."

Thiên Vũ thấy Lục Tiểu Thanh đã tỉnh táo lại, gật đầu nói: "Chúng ta cũng biết là như vậy, nhưng là hộ bộ điều không ra được lượng quân lương lớn như vậy, bởi vì năm ngoái gặp nạn hạn hán, quốc khố trống rỗng, lần này đã vét cạn quốc khố để cho bọn Vô Diễm xuất binh, thật sự ở trong thời gian ngắn không thể gom đủ số lượng lớn như vậy."

Quân Hiên tiếp lời: "Ta mới ở hộ bộ có một khoảng thời gian ngắn, tuy rằng bên trong không hiểu nhiều lắm, nhưng là về vấn đề quân lương này hẳn là có thể hiểu được đôi chút."

Lục Tiểu Thanh lập tức nhíu mày nói: "Có ý gì?"

Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh vài lần, sau lại nhìn Thiên Vũ, Thiên Vũ trầm tư một chút nói: "Tiểu Thanh, nàng cũng biết Vô Diễm đứng về phía ta, cho dù Vô Diễm ở hộ bộ không nhậm chức gì thì cũng không có quan hệ gì, hiện tại Vô Diễm đã trở về bộ binh, lại đảm đương trọng trách như thế, hơn nữa tiền tuyến thường xuyên báo tin về, trừ bỏ vài vị lão tướng đi theo phụ hoàng đánh trận ra, khí thế của Vô Diễm ở trong quân đã hừng hực như ánh mặt trời giữa ban trưa, điểm này cho dù ở kinh thành cũng có thể cảm giác được."

Lục Tiểu Thanh thấy Thiên Vũ dừng lại, cũng không xen mồm vào, yên lặng chờ Thiên Vũ nói tiếp.

Thiên Vũ lại nói tiếp: "Những việc này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là thái tử đã sụp đổ, trong hoàng cung cũng đã truyền ra ý tứ, phụ hoàng muốn lập thái tử mới."

Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, sau nói: "Trước mắt thế lực của Thục vương cùng Ngụy vương cũng được coi là ngang nhau, hai người này tự nhiên là không muốn những người khác làm hỏng chuyện của mình, mà huynh vốn căn bản không tính là có thể cạnh tranh với bọn họ, nhưng là một khi Vô Diễm thắng lợi trở về, mà huynh ấy lại đứng về phía huynh, như vậy thế lực này sẽ lại tính thêm một người nữa, có phải vậy hay không?"

Quân Hiên kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, Thiên Vũ lại gật gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa Quân Hiên hiện tại cũng coi như là đi theo ta, tuy rằng Quân Hiên cùng ta không cho rằng chuyện này có hàm nghĩa gì, nhưng là sẽ làm cho người khác nghĩ đến Hà Gian vương đang ủng hộ ta, như vậy đến khi Vô Diễm chiến thắng trở về, thì hai người kia sẽ hết sức kiêng kị ta, tuy rằng ta cũng không có ý tranh vị gì cả, nhưng là tình huống hiện tại chính là như vậy."

Quân Hiên gật gật đầu nói: "Ngụy vương chấp chưởng hộ bộ, chặt đứt lương thảo của Vô Diễm, hoặc là sẽ kéo dài thời gian không đưa quân lương, nếu Vô Diễm thất bại trở về, thì Tấn Vương cũng sẽ bị liên lụy, cho nên Ngụy vương sẽ kéo dài thời gian cấp lương, đây cũng đã lời giải thích cho vì sao chúng ta biết một người quyên nhiều bạc cùng một lúc như vậy sẽ không tốt, nhưng là chúng ta vẫn phải làm theo cách này, Tiểu Thanh, chúng ta không phải vì tranh vị, nhưng là Vô Diễm phải an toàn trở về."

Lục Tiểu Thanh nghe xong, đập mạnh xuống bàn một cái, cả giận nói: "Đáng khen cho Ngụy vương nhà ngươi, vì tranh quyền đoạt vị mà cư nhiên dám làm hại Vô Diễm, ta với ngươi thề không đội trời chung."

Thiên Vũ đi tới ngồi ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh nói: "Ý của Ngụy vương chính là muốn làm cho Vô Diễm thất bại thảm hại mà quay về, về phần tính mạng khẳng định là không quan trọng, nhưng là tuyệt đối cũng không tốt đâu, hơn nữa làm cho mấy chục vạn tướng sĩ mất mạng, điểm này ta không thể trơ mắt ra nhìn được, cho nên mới chưa có hỏi qua nàng mà đã cho phụ hoàng hy vọng, Tiểu Thanh, nàng......"

Lục Tiểu Thanh phất tay cắt ngang lời Thiên Vũ: "Huynh không cần phải nói nữa, trước hết ta muốn xin lỗi huynh, vừa rồi ta không nên đối với huynh như vậy, chỉ cần trong ba người các huynh ai muốn ta cũng đều cấp, Thiên Vũ, huynh đã không đáp ứng sai, đừng nói ta có tiền, cho dù ta không có tiền, ta cũng phải gom đủ."

Quân Hiên lập tức khẽ cười nói: "Đã nói Tiểu Thanh nhất định sẽ đáp ứng mà, đổi lại là những người khác thì Tiểu Thanh chắc chắn sẽ không để ý đến sống chết của bọn họ, nhưng đó là Vô Diễm, tự nhiên nàng sẽ không phản đối."

Thấy Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, Quân Hiên lại cười nói: "Hồng Ngọc mở mười bảy tửu lâu ở khắp Đại Đường, Ngô Lệ Hoa chưởng quản mười hai ngân hàng tư nhân, Lục Tụ cùng Hắc Tử quản lý bốn bến tàu, ngư nghiệp cùng các loại sản nghiệp khác, chỗ Lan Tâm thì mở hai mươi ba nông trang, trên tay Tiêu Xảo là bảy mươi tòa nhà to nhỏ trải khắp Đại Đường, còn có Thạch Đầu độc quyền sáu bến tàu, cùng một số sản nghiệp mờ ám, cuối cùng chính là việc làm ăn buôn bán trong tay đại chưởng quỹ Tiết Khánh, Tiểu Thanh, mấy chục vạn bạc này đối với nàng mà nói chính là số lượng nhỏ."

Thiên Vũ cũng cười nói: "Đích xác là như vậy, chưa từng thấy qua tổng quản còn giàu hơn cả chủ tử, Ngụy vương cũng là xem nhẹ nàng, bằng không chiêu này đã làm cho chúng ta điêu đứng rồi, tuy rằng ta cũng chả quan tâm đến việc mình bị lật đổ."

Lục Tiểu Thanh mỉm cười nhìn Thiên Vũ nói: "Thiên Vũ nhớ kỹ, tranh chính là không tranh, không tranh chính là tranh."

Vừa dứt lời, Quân Hiên lập tức rất giật mình nhìn Lục Tiểu Thanh, Thiên Vũ nhìn Lục Tiểu Thanh nhưng không có lên tiếng, Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Tiểu Thanh, những lời này của nàng có ý gì?"

Lục Tiểu Thanh lạnh lùng cười nói: "Không có ý gì cả, chính là vị trí thái tử này là chỗ ngồi của Tấn vương chúng ta, vốn ta cho rằng cứ để thuận theo tự nhiên là được, hiện tại người ta đến tận cửa ức hiếp chúng ta, nếu cứ tiếp tục không đáp trả thì thật sự là đã dâng vị trí đó cho hắn rồi."

Quân Hiên giật mình nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, nửa ngày sắc mặt mới bình thường trở lại: "Hôm nay giao tranh, hai người kia chỉ sợ là cũng đã bắt đầu chú ý, nếu muốn bình an ta nghĩ rằng mình không thể tiếp tục vô ưu vô lo như lúc trước được nữa."

"Thiên Vũ, về sau cần phải tiếp cận nhiều hơn với Trưởng Tôn Vô Kỵ, không cần cố ý biểu hiện cái gì cả, chỉ cần để lộ tính cách vốn có của huynh là được." Lục Tiểu Thanh nhìn Thiên Vũ, sau đó lại nhìn Quân Hiên nói: "Về phần những vấn đề cần phải ứng đối khác ta cũng không biết, mưu tính hại nhau ta không am hiểu, nếu cần tiền thì hãy đến tìm ta."

Thiên Vũ yên lặng nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày quay mặt đi ừm một tiếng, Lục Tiểu Thanh thấy Thiên Vũ đã đáp ứng, không khỏi vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ nói: "Là của ta thì sẽ là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp được." Quân Hiên ở một bên nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Tiểu Thanh, trầm tư nhìn Lục Tiểu Thanh vài lần, sau cười nói: "Cũng đúng, với tính cách của nàng không phù hợp làm mấy chuyện đó, làm thần tài của chúng ta là được rồi, hai mươi vạn lượng bạc quân lương kia, cần phải càng sớm tập hợp càng tốt."

Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó khó có thể tin hỏi: "Hai mươi vạn lượng bạc?"

Thiên Vũ thấy Lục Tiểu Thanh biểu tình kỳ quái, không khỏi nói: "Đúng vậy, triều đình chi ra mười vạn lượng, ta đáp ứng chi ra hai mươi vạn lượng, có chỗ nào không đúng sao?"

Lục Tiểu Thanh vỗ cái trán khóc thét: "Phụ hoàng của huynh nói muốn ta chi ra ba mươi vạn lượng bạc, cộng thêm mười vạn bao lương thực."

Thiên Vũ cùng Quân Hiên đồng thời ngẩn người, sau Quân Hiên đột nhiên nhịn không được, cười nói: "Nàng đáp ứng rồi sao?"

Lục Tiểu Thanh khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời thét dài nói: "Ta đáp ứng rồi, lão hồ ly, ta thật không ngờ Lý Thế Dân cư nhiên lại là lão hồ ly, lão hồ ly ta khinh bỉ ngươi." Lục Tiểu Thanh chỉ nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, biết rằng trái tim nóng bỏng sùng bái, ngưỡng mộ vô bờ bến đối với Lý Thế Dân, kính ngưỡng đối với một vị đế vương vĩ đại trong lịch sử của mình đã vỡ vụn, quả nhiên là không nên tiếp xúc sâu mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui