Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Bốn người bị trói gô, từ một nơi đóng quân này lại được đưa tới một nơi đóng quân khác, rốt cuộc sau khi bị quay ba vòng, thành công bị đưa đến nơi đóng quân có Vô Diễm làm chủ soái.

Lục Tiểu Thanh cúi đầu đi đằng sau Xuất Trần, bốn người là tự nguyện bị quân Đại Đường bắt làm tù binh, khi chống lại quân Đường với quy mô lớn, bốn người cực thông minh không nói một lời nào, trực tiếp đầu hàng. Căn cứ vào việc bốn người ngăn trở binh lính Đột Quyết phá vòng vây, cho nên được trở thành phạm nhân quan trọng, được nhân viên đặc biệt đưa đến chủ doanh.

Ba trước một sau đứng ở trong lều trại của Vô Diễm, chờ chủ soái thẩm vấn, Lục Tiểu Thanh núp ở phía sau Lục Tiểu Lam, khuôn mặt tối đen khói thuốc nổ, thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá trái phải, Vô Diễm vẫn chưa thấy đến, đứng ở chung quanh tất cả đều là thân binh của hắn, thấy những người này có chút tò mò lại giật mình nhìn bốn người bọn họ, Lục Tiểu Thanh biết việc hôm nay thật là khó giải thích.

Trong lòng đang tính toán xem đợi lát nữa thấy Vô Diễm phải chào hỏi như thế nào, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, từ phía sau đi vào hai người, không cần quay đầu cũng biết là Vô Diễm đã đến đây, Lục Tiểu Thanh không khỏi thè lưỡi.

"Các ngươi là người nào? Nghe nói các ngươi là từ vòng vây quân Đột Quyết mà xông ra, rốt cuộc là có mục đích gì?" Không phải giọng nói của Vô Diễm, hẳn là một người khác tiến vào đang nói chuyện.

Xuất Trần, Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam đứng thẳng lưng ở phía trước cũng không lên tiếng trả lời, trực tiếp dạt qua một bên để lộ ra Lục Tiểu Thanh đang đứng ở phía sau, Lục Tiểu Thanh không khỏi khóe miệng rút gân, nếu ở dưới tình huống này mà gặp Vô Diễm, phần lớn không chết thì cũng sẽ bị lột da, ngẩng đầu nhìn thấy Vô Diễm một thân khôi giáp đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, vốn chính là hình tượng soái ca lãnh khốc, hiện tại lại thêm một phần uy nghiêm cùng khí phách, Lục Tiểu Thanh không khỏi hoa mắt, thấy Vô Diễm gương mặt vốn đang lạnh lùng, sau khi nhìn thấy nàng đột nhiên chấn động, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, Lục Tiểu Thanh khóe miệng hắc hắc cười hai tiếng, sau nói: "Hi, Vô Diễm."

Vô Diễm trong mắt chợt lóe sáng, mặt lộ kinh hỉ phất tay cho quân lính xung quanh lui xuống, vụt một tiếng đứng lên liền hướng nàng đi tới, cởi dây thừng đang trói hai tay cho nàng, kéo Lục Tiểu Thanh qua, từ trên xuống dưới đánh giá nàng nửa ngày, Lục Tiểu Thanh trưng ra khuôn mặt tối đen vì khói thuốc cười nói: "Vô Diễm, nhìn thấy ta có cao hứng không?"

Vô Diễm thấy trên người Lục Tiểu Thanh không có thương tổn gì, không khỏi yên lòng, nhìn Lục Tiểu Thanh đang cao hứng cười hớ hớ, vốn trong lòng đang dâng lên niềm vui sướng khi nhìn thấy nàng, lúc này lại bị cơn tức giận thay thế, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, trong tay dùng sức liền đánh mạnh vào mông Lục Tiểu Thanh, một bên đánh một bên cả giận nói: "Đây là quân doanh, nàng cư nhiên lại dám chạy ra chiến trường, nàng có biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Nàng có biết nếu vừa rồi quân ta chỉ đến chậm một chút thôi, thì cái mạng nhỏ này của nàng có còn không? Nàng có biết hay không? Nàng có biết hay không? Nàng muốn ta cả đời phải lo lắng hay sao?"

Lục Tiểu Thanh bị đánh đau, ngẩng đầu đang muốn phản bác đã thấy hốc mắt của Vô Diễm đỏ hoe, giữa vẻ tràn đầy tức giận kia cất giấu thật sâu lo lắng cùng sợ hãi, trong lòng không khỏi rùng mình, run giọng nói: "Vô Diễm, nhẹ chút, đau."

"Đau, nàng còn biết đau là tốt rồi, ta muốn nàng cả đời đều phải nhớ kỹ lần này, nàng như thế nào có thể không lo cho cái mạng của mình như vậy chứ?" Vô Diễm nổi giận hung hăng đánh vào mông Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh lại hiếm khi không trốn tránh như lần này, lẳng lặng để cho Vô Diễm đánh, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện bị người đánh.

Vô Diễm hung hăng đánh mấy phát xong, sau đột nhiên duỗi tay ra gắt gao ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh, nhấc đầu chôn ở bả vai của nàng, nức nở nói: "Thanh Nhi, nàng không cần làm ta sợ, không cần làm ta sợ, nàng nếu xảy ra chuyện gì, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?"

Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên nghe thấy Vô Diễm ngạo khí quật cường nói ra những lời yếu đuối như vậy, giọng nói run run kia, toàn thân run rẩy kia, chỉ với một câu e rằng không thể nói rõ được, e ngại, trong lòng rất cảm động, vươn tay ôm lại Vô Diễm, nói: "Không có việc gì, ta hiện tại không phải là đang ở trước mặt huynh hay sao? Mệnh ta là mệnh con gián đánh mãi vẫn không chết, Vô Diễm, không cần lo lắng, về sau ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ không như vậy nữa."

Vô Diễm không có nói tiếp, chính là trong tay dùng sức, gắt gao ôm chặt lấy nàng, giống như một lần ở Dương Châu kia vậy, thầm nghĩ muốn đem nàng dung nhập vào trong cơ thể của mình, Lục Tiểu Thanh cũng không có nói gì, cũng không kêu đau, cứ để cho Vô Diễm gắt gao ôm lấy mình, cái ôm này làm cho người ta cảm thấy an tâm cùng ấm áp.

"Khụ, khụ, cắt ngang một chút, có phải hay không trước cởi trói cho chúng ta mới là thỏa đáng?" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, trong đó rõ ràng còn mang theo ý trêu tức.

Vô Diễm đang chìm trong kích tình ôm, lúc này mới nhớ tới nơi này còn có những người khác, lập tức lấy lại bình tĩnh, chậm rãi buông Lục Tiểu Thanh ra, sau khi nghiêm túc nhìn nàng vài lần nữa, mới quay đầu nhìn về phía Xuất Trần vừa lên tiếng.

Xuất Trần mỉm cười với Vô Diễm, ý bảo nên cởi dây thừng đang trói chặt trên người cho mình, Vô Diễm cũng đã sớm nghe được thuộc hạ báo cáo, bốn người này là cùng một đường, lập tức cổ tay vừa động liền cởi dây trói cho Xuất Trần. Xuất Trần thản nhiên cười, tay rất nhanh kéo Lục Tiểu Thanh qua, thương tiếc nói: "Ai nha, như thế nào lại bị đánh thành như vậy, Tiểu Thanh của ta có đau không? Nào, nào, nào, để ta coi xem." Vừa nói vừa làm bộ muốn xem xét thương thế.

Vô Diễm đang muốn cởi trói cho Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, lập tức sắc mặt tối đen, bước nhanh trở lại, mau tay nhanh mắt kéo Lục Tiểu Thanh qua, căm tức nói với Xuất Trần: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Lục Tiểu Thanh cũng bị ngôn ngữ cử chỉ của Xuất Trần làm cho hồ đồ, chỗ đó là có thể tùy tiện xem được sao? Hai người có quen thuộc đến trình độ đó sao? Đồng thời lại nghe thấy Vô Diễm hỏi Xuất Trần là ai, không khỏi kinh ngạc nhìn Vô Diễm nói: "Hắn là Xuất Trần, huynh như thế nào lại quên vậy?"

Vô Diễm lạnh lùng nhìn Xuất Trần với tạo hình xiêm áo tiêu sái ở đối diện, nhíu mày nói: "Hắn chính là Xuất Trần của Mạt Hạt sao? Ta chỉ nghe qua, chưa có gặp mặt." Ngày đó Vô Diễm đem Lục Tiểu Thanh giao cho Quân Hiên, trực tiếp liền vội vàng rời đi, chưa có kịp nhìn thấy Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh ở trong lúc mê man, nghe thấy thanh âm của ba người, đây chẳng qua là vang lên ở thời điểm khác nhau mà thôi, làm cho nàng còn tưởng rằng ba người đã chạm mặt nhau.

Xuất Trần khoanh tay nhìn Vô Diễm nói: "Ngươi chính là Quận Vương gì gì đó sao? Thoạt nhìn cũng chỉ có thế thôi, không có gì đặc biệt cả, Tiểu Thanh, lại đây, ta mang ngươi đi bôi thuốc, người kia thoạt nhìn không thể nào tin cậy được."

Vô Diễm thần sắc càng lạnh thêm vài phần, ôm chặt lấy thắt lưng của Lục Tiểu Thanh, nói với Xuất Trần: "Nghe danh không bằng gặp mặt."

Xuất Trần vươn tay kéo tay Lục Tiểu Thanh qua, mỉm cười nói: "Tiểu Thanh, ta xem nơi này giống như không chào đón chúng ta thì phải? Dù sao ngươi bất quá cũng chỉ là đến để đưa dầu mỏ cho hắn, hiện tại cũng chỉ còn lại một thùng, người cũng đã thấy, mục đích của ngươi đã đạt được, ta xem chúng ta vẫn nên đi là tốt hơn, ta có thể đưa ngươi tới, tự nhiên có thể đem ngươi mang về, nghe nói Giang Nam phong cảnh rất đẹp, thuận đường chúng ta đi dạo một phen."

Lục Tiểu Thanh ngây cả người nhìn Xuất Trần lôi kéo tay mình, khóe miệng không khỏi giật giật, nào có mới đến đã bước đi như vậy cơ chứ, chuyện này là thế nào? Trái lại, Vô Diễm ở bên cạnh vung tay lên đang muốn gạt tay Xuất Trần ra, lại đột nhiên dừng ở giữa không trung, Tiểu Thanh cũng không có phản đối, mình dựa vào thân phận gì để phản đối đây? Lại càng nhìn Xuất Trần không vừa mắt, người này trước kia nghe nói giống như không phải là cái dạng này, hiện tại gặp mặt quả nhiên là làm cho mình khó chịu, không khỏi hừ lạnh nói: "Thanh Nhi là tới tìm ta, Thanh Nhi cũng chưa nói phải đi, ngươi gấp làm gì? Muốn đi ngươi có thể đi trước, không tiễn."

Xuất Trần chậm rãi nói: "Tiểu Thanh cùng ta nhưng là một đường, ta làm sao có thể bỏ lại nàng được chứ."

Nghe vậy Vô Diễm mặt không chỉ đen thêm hai tấc, Lục Tiểu Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam, thấy hai tên này đang ngồi ở trên ghế bên cạnh, thản nhiên thật giống như đang nhìn trò hay, nào có tự giác mình hiện tại đang là phạm nhân đâu cơ chứ, liên tục nháy mắt ra hiệu cho hai người sang trợ giúp một tay, hai người kia lại giống như là không có phát hiện, vui tươi hớn hở nhìn Vô Diễm cùng Xuất Trần, một người ôm thắt lưng nàng, một người lôi kéo tay nàng, đang ở bên đó tiến hành thi biện luận, trên người Vô Diễm mùi thuốc súng càng lúc càng đậm, Xuất Trần lại đến là ung dung đối phó, vừa không tức giận cũng không phát hỏa, giống như hồn nhiên không để ý đến mình đang châm ngòi một vạc dầu.

Lục Tiểu Thanh không khỏi nhíu mày, hai người này sao vừa thấy mặt liền đã xem đối phương không vừa mắt thế này, lúc trước Quân Hiên cùng Xuất Trần không phải là mới gặp lần đầu đã thân quen sao? Hai người này phần lớn là do bát tự tương khắc đây. Lập tức một phen lôi kéo Vô Diễm nói: "Mông đau, tìm thuốc." Vô Diễm vừa nghe lập tức cũng không cùng Xuất Trần đối chọi gay gắt nữa, trực tiếp ôm Lục Tiểu Thanh ra khỏi lều trại, nghĩ đến cũng là sợ vừa rồi mình xuống tay hơi mạnh, đừng làm cho Lục Tiểu Thanh bị thương mới tốt.

Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam vẫn còn bị trói gô, đưa mắt liếc nhau, chủ soái này cũng thật là tốt, trực tiếp đem ba người bọn họ ném tại trong lều trại, rốt cuộc mình được tính là gì đây? Thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Xuất Trần vẻ mặt ý cười, thật sự là không hiểu, Xuất Trần vừa rồi lại diễn trò để làm gì, bất quá khí thế của hai người này là ngang nhau, lời nói lợi hại, trường hợp đứng chung một chỗ đối chọi gay gắt thật đúng là có hương vị, thật khó mà không thưởng thức được.

Vào một lều trại khác, Lục Tiểu Thanh tiếp nhận lọ thuốc trong tay Vô Diễm, trên mông mặc dù có chút đau, bất quá Vô Diễm cho dù là nổi giận xuống tay cũng vẫn là có chừng mực, không làm tổn thương gân cốt gì cả, nhìn thoáng qua Vô Diễm đứng ở ngoài trướng, Lục Tiểu Thanh tâm tình rất tốt kêu lên: "Vô Diễm, xong rồi."

Ngồi ở bên cạnh Lục Tiểu Thanh, Vô Diễm kéo tay Lục Tiểu Thanh qua, vừa muốn nói gì đó lại đột nhiên buông tay nàng ra, nửa ngày không biết nên mở miệng như thế nào, dừng một chút thấy Lục Tiểu Thanh đang kỳ quái nhìn chàng, Vô Diễm vội ho khan một tiếng nói: "Nàng như thế nào lại chạy tới đây? Thiên Vũ cùng Quân Hiên sao có thể để cho nàng chạy tới đây?"

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Ta có để lại cho bọn họ một tờ giấy, ta là đến để hỗ trợ nha, ta mang theo vũ khí chuyển từ Mạt Hạt về đây, bất quá hiện tại cũng chỉ còn lại có một thùng, hắc hắc, ta không phải cố ý."

Vô Diễm nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói: "Vì sao không cẩn thận một chút? Trên chiến trường có rất nhiều nguy hiểm, bốn người bị vây quanh ở giữa hai quân, khi ta biết nàng là từ nơi đó lao ra, nàng có biết ta rất sợ hãi hay không, ta thật sự không muốn nghĩ tới khi ta sắp thành công thì nàng lại rời đi."

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn Vô Diễm nói: "Ta biết, ta biết."

Vô Diễm hít sâu một hơi đem Lục Tiểu Thanh ôm vào trong lòng, nói: "Thanh Nhi, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may, ta đã phải trải qua hơn một lần cảm giác nàng rời đi rồi, ta không muốn lúc ta sắp thành công, lại làm cho ta phải trải qua một lần như vậy nữa, thế thì ta cũng sẽ không còn có dũng khí để mà sống đâu."

Lục Tiểu Thanh toàn thân chấn động ôm lại Vô Diễm, vùi đầu ở trên vai chàng nhẹ giọng nói: "Vô Diễm, ta tới là nhắn giùm một câu mà Quận vương phi gửi tới cho huynh." Vô Diễm thân thể cứng đờ, gắt gao ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh, trong nháy mắt hiểu được Lục Tiểu Thanh sắp sửa nói cái gì, trái tim cư nhiên không chịu thua kém kịch liệt đập loạn nhịp.

Lục Tiểu Thanh nghe thấy nhịp tim của Vô Diễm đập dồn dập, mỉm cười nói: "Nàng bảo ta nhắn lại với huynh, chỉ cần huynh thật sự có thể làm được, nàng cũng không ngại vì mình lựa chọn điều kiện tốt nhất." Cảm giác được cánh tay ở bên hông mình căng thẳng, hô hấp của Vô Diễm dồn dập, rất nhanh mà kiên định nói: "Ta sẽ làm được, ta nhất định sẽ làm được, nàng yên tâm."

"Ta yên tâm? Vì sao ta phải yên tâm? Vô Diễm, đây chính là chuyện của huynh." Vô Diễm cúi đầu thấy Lục Tiểu Thanh cười như không cười nhìn mình, không khỏi cũng cười nói: "Đúng, là chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý. Thanh Nhi, đến lúc đó ta có thể vĩnh viễn được ở cùng nàng, nàng muốn đi đến nơi nào thì đi đến nơi đó, nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần là nàng muốn ta sẽ đem hết toàn lực để thực hiện"

Lục Tiểu Thanh đẩy Vô Diễm ra, cười tủm tỉm nói: "Vô Diễm, ta trước kia có nói với huynh, nếu thực sự có một ngày huynh khôi phục lại độc thân, như vậy ta liền cho phép huynh có tư cách theo đuổi ta, nhưng là có theo đuổi được hay không thì cần phải nhìn xem bản lĩnh của huynh cộng thêm tâm tình của ta đã, huynh cũng biết ta xinh đẹp xuất chúng, có rất nhiều người theo đuổi ta, một là Xuất Trần mỹ mạo xuất chúng, hai là Quân Hiên ôn nhu, ba là tương lai không biết chừng sẽ xuất hiện N nam nhân có cảm giác mới mẻ, huynh thử nói xem huynh có gì tốt nào?" Vừa nói vừa cười không ngừng nhìn Vô Diễm.

Vô Diễm đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo thấy trong mắt Lục Tiểu Thanh tất cả đều là trêu tức, không khỏi nhéo cái mũi của nàng nói: "Được, một lần nữa theo đuổi nàng, chỉ cần nàng cho ta cơ hội là tốt rồi, ta tin tưởng ta không nhất định phải là tốt nhất, nhưng tuyệt đối là người nàng thích nhất."

Lục Tiểu Thanh lập tức trợn tròn mắt, người này từ khi nào thì cũng biết nói đùa vậy? Cư nhiên dám nói như vậy, thật đúng là tự tin làm cho người ta bội phục, lập tức giả lả cười nói: "Được, ta đây sẽ chống mắt lên chờ, bất quá chúng ta tính toán chuyện hôm nay trước đã, huynh cư nhiên lại dám nhẫn tâm đánh ta như vậy, huynh là không muốn sống nữa chăng? Uổng công ta chi ra ba mươi vạn lượng bạc cùng mười vạn bao lương thảo làm quân lương cho huynh, huynh thật đúng là không để cho ta mặt mũi, xem ra ta hôm nay không đánh lại là không được." vừa kêu gào vừa tiến lên, bắt lấy quân côn trưng bày ở trong lều trại liền hướng mông Vô Diễm đánh tới.

Vài ngày sau, bởi vì bốn người bọn Lục Tiểu Thanh đã phá vòng vây quân Đột Quyết, cho nên quân Đại Đường thành công vây kín vòng vây, đánh một trận thắng lớn, bao vây tiêu diệt không ít binh lính Đột Quyết, hành động trước mắt đều còn nằm trong bước tiếp theo của kế hoạch, cho nên Lục Tiểu Thanh đến là nhàn nhã.

Ngày hôm đó, ba người bọn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Lam, Khuynh Tường đứng cùng nhau, xa xa thấy Vô Diễm cùng Xuất Trần đứng chung một chỗ, không biết là đang nói cái gì, dù sao không khí có vẻ không thích hợp, bất quá ba người cũng đã tạo thành thói quen, hai người này từ sau khi gặp mặt chả có lúc nào là hòa thuận cả, mỗi ngày nếu không phải ta nhằm vào ngươi thì chính là ngươi nhằm vào ta, ban đầu Lục Tiểu Thanh còn khuyên vài câu, sau trực tiếp bỏ chạy lấy người không để ý tới nữa, muốn ồn ào thì cứ việc, nàng không thèm quan tâm đến nữa.

Lục Tiểu Lam dùng khủy tay huých Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi nói có phải hay không Xuất Trần ghen tị với Vô Diễm?"

Lục Tiểu Thanh đang uống nước, một ngụm phun hết cả ra ngoài, bắn lên cả người mình, lập tức căm tức nhìn Tiểu Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"

Lục Tiểu Lam nhàn nhã nhìn hai người đang đối chọi ở xa xa, lạnh lùng nói: "Trên cảm giác là khả năng không lớn, nhưng biểu hiện của hắn lại thể hiện như vậy."

Khuynh Tường ở bên cạnh hắc hắc cười không ngừng nói: "Đại ca của ta làm việc cho tới bây giờ, cũng sẽ không có một người nào có thể đoán được hắn muốn làm gì, ban đầu vẫn rất tôn quý chững chạc, hiện tại đã vứt đi gông xiềng, tính cách có chút giống với thời niên thiếu, khả năng sẽ mang một chút ngả ngớn, một chút giảo hoạt, đây mới là bản tính của hắn, ta nghĩ có phải là do trước đây chưa tìm thấy được đối thủ, hiện tại hắn hình như là tìm được đối thủ, cho nên mới có bộ dạng như thế này?"

Lục Tiểu Thanh chống cằm nói: "Không hẳn vậy, ngươi nói Xuất Trần biểu hiện kỳ quái như vậy, là vì coi trọng ta? Hay là coi trọng Vô Diễm?"

Oàng, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ở bên cạnh đều bị đả kích nghiêm trọng, Khuynh Tường ho khan một tiếng, nửa ngày thì thào nói: "Vấn đề này ta cũng...... Không xác định, theo hắn nhiều năm như vậy, trừ bỏ ngoài thân cận với ngươi một chút ra, những người còn lại hắn cũng không có cảm xúc phập phồng gì cả, biểu hiện mấy ngày nay có một chút nóng bỏng, này...... Này."

Lục Tiểu Lam lau lau mồ hôi nói: "Không phải chứ, chẳng lẽ lại đúng như ta vừa nói hay sao? Bởi vì thích ngươi cho nên mới chống đối với Vô Diễm?"

Lục Tiểu Thanh còn thật sự bình tĩnh phân tích một chút, nói: "Khả năng này không lớn, ta cảm giác Xuất Trần thích ta, nhưng không phải là cái loại thích mà chúng ta đang nói đến, ta chưa từng thấy hắn ở trước mặt ta có biểu hiện nóng bỏng như vậy, các ngươi nhìn biểu tình hiện tại của hắn mà xem, thần thái như muốn bay lên kia, các ngươi đã từng gặp qua một lần nào khi hắn nhìn ta chưa?"

Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam còn thật sự quan sát nửa ngày, sau cùng nhau lắc đầu nói: "Không có."

Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt như đưa đám nói: "Không phải chứ, Xuất Trần, thiên hạ này mỹ nữ còn nhiều mà, ngươi không cần coi trọng Vô Diễm, ta dám cam đoan rằng Vô Diễm đối với cái này...này...... long dương chi phích không có hứng thú, Xuất Trần, ngươi là nam tử cực phẩm, sao có thể đả kích ta một cú nặng như vậy."

Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam cũng đồng thanh nói: "Cũng đả kích ta." Lập tức ba người liếc nhau, bắt đầu huyên thuyên không ngừng, Xuất Trần đang cùng Vô Diễm đối chọi gay gắt ở phía xa xa, không khỏi rùng mình một cái, cảm giác vô cùng không tốt nhìn về phía ba người đang khe khẽ nói nhỏ.

Buổi chiều, Vô Diễm và Xuất Trần đều ở trong lều trại, chỉ thấy Vô Diễm ngồi ở bên trái, Xuất Trần ngồi ở bên cạnh hắn, đối diện còn lại là ba người bọn Lục Tiểu Thanh, Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam, ba người nhìn nhau khóe miệng bắt đầu rút gân.

Xuất Trần thấy ba người tướng mạo kỳ quái, không khỏi hỏi: "Các ngươi làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Vô Diễm cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, liền lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy, nói nghe một chút xem nào?"

Ba người cùng đồng thời lắc đầu nói: "Không có gì." Trả lời rất chỉnh tề nhất định là đang giả bộ, Vô Diễm cùng Xuất Trần không khỏi nhíu mày nhìn nhau liếc mắt một cái, ba người bọn Lục Tiểu Thanh thấy hai người hợp tác ăn ý, không khỏi khóe miệng giật giật, Vô Diễm cùng Xuất Trần càng thêm khó hiểu, không khỏi đồng thời cùng nhìn bọn họ.

Vô Diễm, Xuất Trần, tùy tiện xuất hiện một người cũng đều là chủ nhân cường hãn, huống chi hiện tại lại xuất hiện hai người, Khuynh Tường chính là trường kỳ trung thành như một với Xuất Trần, há miệng thở dốc liền đang muốn mở miệng nói chuyện, bên ngoài trướng đột nhiên có người tiến vào báo cáo tình hình quân sự.

Vô Diễm xem qua sau thuận tiện nói: "Là Hồi Hột tộc sắp sửa bị thảm bại trong tay Đột Quyết, xem ra ta bên này phải nhanh chân hơn một bước, chờ Đột Quyết diệt Hồi Hột tộc xong sẽ quay đầu lại phản kích chúng ta, thì sẽ không còn cơ hội đối phó tốt như hôm nay nữa."

Vừa nghe lời này, Lục Tiểu Lam đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt lập tức liền kiềm chế xuống, lại vừa vặn bị Lục Tiểu Thanh đang chuẩn bị cùng hắn nói chuyện thấy được, lập tức Lục Tiểu Thanh ngẩn người, sau cũng không nói cái gì cả, quay sang nói với Vô Diễm: " Đột Quyết này lại còn gây chiến tranh với Hồi Hột tộc sao?"

Vô Diễm gật gật đầu nói: "Đột Quyết trước cùng Hồi Hột tộc khai chiến, lại sợ chúng ta xuất binh quấy nhiễu, cho nên vây binh ở trên biên quan Đại Đường, vốn tính chắc rằng Đại Đường án binh bất động nhiều năm, thì sẽ không cùng bọn họ khai chiến, chính là bọn họ vừa có không đoán chắc mở đầu cũng không tính chuẩn kết cục, ta cũng là đi đến biên giới mới biết được bọn họ cùng lúc khai chiến với Hồi Hột tộc, cho nên mới có thể ở thời gian nhanh như vậy đánh tới nơi này."

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu liền không lên tiếng nữa, nàng vốn không biết về quân sự, thấy Xuất Trần lại chen vào nói muốn cùng Vô Diễm đánh giá tri thức quân sự, Lục Tiểu Thanh cũng không có nói gì, trong lòng không khỏi bắt đầu chú ý biểu tình của Lục Tiểu Lam hôm nay rõ ràng không được bình thường.

Không đợi Vô Diễm cùng Xuất Trần tranh luận ra thắng bại, Lục Tiểu Thanh liền không nói gì lôi kéo Lục Tiểu Lam đi ra ngoài, dù sao về sau còn nhiều cơ hội cùng Vô Diễm ở chung, không phải là chỉ có một lần này.

Lục Tiểu Lam đưa Lục Tiểu Thanh về lều trại liền muốn rời đi, Lục Tiểu Thanh đột nhiên mở miệng nói: "Không có gì muốn nói với ta sao?"

Lục Tiểu Lam toàn thân chấn động, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vỗ vỗ bên cạnh ý bảo Lục Tiểu Lam lại đây ngồi xuống, sau nói: "Ngươi không phải là huynh đệ của ta sao, có cái gì muốn nói thì cứ nói ra đi, ta có thể hỗ trợ nhất định sẽ giúp, không thể hỗ trợ được cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giúp ngươi, ngươi cũng biết con người của ta là luôn luôn bao che khuyết điểm mà."

Nửa ngày không thấy Lục Tiểu Lam lên tiếng, Lục Tiểu Thanh thấy thần sắc của Lục Tiểu Lam hình như có chút giãy giụa, liền vỗ vỗ vai hắn nói: "Nếu không muốn nói thì thôi, lúc nào muốn nói đều hoan nghênh ngươi đến tìm ta, kỳ thật ta cũng chỉ muốn mọi người ở bên cạnh ta được sống thật vui vẻ là được rồi, ta không hy vọng các ngươi không vui." Dứt lời lại mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Lam.

Trầm mặc nửa ngày, ngay tại lúc Lục Tiểu Thanh không còn kiên nhẫn chờ nữa, thì Lục Tiểu Lam đột nhiên mở miệng nói: "Ta tên là Ngõa Thứ Y Thành, là con của đệ đệ Đại hãn Hồi Hột tộc."

Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới đánh giá Lục Tiểu Lam một lượt, chậc chậc tán dương: "Ta đã nói là Tiểu Lam của ta lai lịch không tầm thường mà, không nghĩ tới lại là một vương tử."

Lục Tiểu Lam lắc đầu nói: "Không phải, thân phận của ta ở Hồi Hột tộc không được tính là vương tử, chỉ có con của Đại Hãn mới có thể có được danh xưng là vương tử, ta chỉ có thể được xem như là một bối tử (*), có lẽ ngay cả bối tử đều không phải."

(*bối tử: đứa con bảo bối)

Lục Tiểu Thanh không khỏi nghi ngờ nói: "Có ý gì?"

Lục Tiểu Lam trầm mặc một lát, lạnh lùng mở miệng nói: "Cha ta ở một lần say rượu đã cùng một tỳ nữ sinh hạ ra một tạp chủng, không có huyết thống cao quý của vương thất Hồi Hột tộc, không có tất cả những thứ thuộc về ta, chỉ có hai chữ tạp chủng luôn đi theo cùng ta, ta ở Hồi Hột tộc chính là một tạp chủng."

Lục Tiểu Thanh thấy trong mắt của Lục Tiểu Lam bắn ra sự hung tàn như dã thú, ánh mắt oán hận kia giống hệt như lúc bị nàng mua vậy, nhìn vẻ mặt bất khuất phẫn nộ này, làm cho nàng nhất thời duỗi tay ra giữ chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Lục Tiểu Lam, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay của mình.

Lục Tiểu Lam không có nhìn Lục Tiểu Thanh, chậm rãi nói: "Trước ta còn có bảy huynh đệ, bọn họ càng là xem thường ta, ta lại càng là muốn chứng tỏ mình, ta lại càng muốn phải xuất sắc hơn so với bọn họ, tuy rằng rất khó khăn, nhưng là ta rốt cục có thể đứng ở trên vị trí của mình, ta dùng chính đôi tay của mình để lấy được tất cả những thứ thuộc về ta, ta đã cho rằng mình đã thành công, đã không để cho người khác xem thường ta, thậm chí ngược lại chính là tán dương ta, nhưng là ta sai rồi, sai thiếu chút nữa bỏ cả mạng."

Lục Tiểu Lam nhìn thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thân thiết cùng ủng hộ, lại nói tiếp: "Có biết vì sao Hồi Hột tộc cường đại như thế mà chỉ ở trong thời gian ngắn đã bị Đột Quyết tiêu diệt như vậy không? Đó là bởi vì Đại Hãn đã chết, nhưng không có trao lại quyền vị cho con của hắn, cho nên toàn bộ con cháu trong vương thất đều không có một ai có tư cách ngồi lên vị trí đó, ta cũng không ngoại trừ."

Tay Lục Tiểu Thanh nắm tay Lục Tiểu Lam, cảm giác được toàn thân Lục Tiểu Lam đang không ngừng run run, không khỏi duỗi tay ra ôm lấy bả vai Tiểu Lam, giống như một tỷ tỷ đang an ủi đệ đệ vậy, nhẹ nhàng vuốt lưng để cho hắn bình ổn lại cảm xúc.

Lục Tiểu Lam lật tay bắt lấy tay Lục Tiểu Thanh, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, nói: "Tại sao con người phải ở giữa nhiều lựa chọn như vậy, ta không phải là người có thế lực nhất, nhưng là ta nhất định phải là người giỏi nhất, ta đã cho rằng ta có thể đạt được vị trí kia, tuy rằng ta không thích vị trí kia, nhưng là ta có thể chứng minh được năng lực của ta, ta có thể chứng minh ta không có huyết thống cao quý nhưng ta cũng là người đáng được trân trọng.

Nhưng là ta thất bại, ta bị thuộc hạ thân tín nhất của mình bán đứng, bọn họ thông đồng với ca ca ta phái sát thủ giết ta, sau ba ngày ba đêm đuổi giết, người đi theo ta không còn một ai sống sót, chỉ còn lại có một mình ta từ trong đống người chết đó bò đi ra, ta vĩnh viễn không bao giờ quên được ba ngày ba đêm đó, vĩnh viễn không bao giờ quên."

Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm nhận được tuyệt vọng cùng sợ hãi của Lục Tiểu Lam, cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm của hắn, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt dã thú như vậy, chính mình cũng đã sớm biết quá khứ của Tiểu Lam cũng không tốt gì, bất quá không nghĩ tới cư nhiên lại xấu như vậy.

Lục Tiểu Lam cứ thế nói: "Sau ta lại bị người buôn bán nô lệ bắt được, ta không còn khí lực để phản kháng cũng không muốn phản kháng, bọn họ mang ta ra khỏi Hồi Hột tộc, về sau liền gặp ngươi." Dứt lời hít thật sâu một hơi, nhắm mắt lại làm dịu đi cảm xúc lạnh như băng.

Lục Tiểu Thanh vỗ nhẹ bả vai Lục Tiểu Lam, ôn nhu nói: "Tiểu Lam, ta không yêu cầu ngươi hãy quên đi, ta chỉ muốn nói với ngươi, bởi vì quá khứ đã như vậy, cho nên mới càng phải quý trọng tương lai, con người là phải nhìn về tương lai, không nên sống ở quá khứ, chỉ có thể sống ở hiện tại. Tiểu Lam, không cần thương tâm cũng không cần tuyệt vọng, lại càng không cần phải oán giận, có chúng ta làm bằng hữu tốt bên cạnh ngươi, ta cảm thấy cuộc sống như vậy dễ chịu hơn rất nhiều so với khi ngươi ở nơi không có thân tình kia."

Lục Tiểu Lam mở mắt ra nhìn Lục Tiểu Thanh, nhìn gương mặt chân thành của nàng, không khỏi nói: "Ta trước kia vẫn không nghĩ ra, vẫn cảm thấy ta rất hèn mọn hạ lưu, bởi vì ta có huyết thống như vậy, huyết thống làm cho người ta khinh thường, nhưng là khi ngươi che trở ở trước mặt ta chống lại Gia Luật Cuồng Sở, quỳ xuống chém xiềng xích ở chân cho ta, đối đãi với nô lệ giống như với huynh đệ vậy, người cao quý xinh đẹp như ngươi cư nhiên lại khom lưng vì ta, ta ở tại một khắc đó mê mang.

Thời gian đi theo ngươi càng lâu, càng cảm thấy việc ta chấp nhất cũng không đáng giá để ý như vậy, ngươi thật sự là một chủ nhân đặc biệt, đặc biệt đến nỗi ta cư nhiên phát hiện ra ta có thể cười, có thể làm việc mà không cần phải để ý đến bất kỳ kẻ nào, hòa đồng cùng với mọi người."

Lục Tiểu Thanh lập tức cười nói: "Nếu vậy thì tốt, Tiểu Lam, người cả đời sống vui vẻ là được rồi, không cần phải chấp nhất làm gì cả, chấp nhất là khổ, đã nghĩ thoáng được là tốt."

Lục Tiểu Lam gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh, thấy ý cười trên mặt nàng, nửa ngày mở miệng nói: "Ta muốn ngươi giúp ta cứu lấy Hồi Hột tộc."

Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó nói: "Ngươi muốn vị trí kia?"

"Không cần, vị trí đó chỉ là một trói buộc, trước kia ta dùng hết tâm cơ tận tâm theo đuổi nó, hiện tại xem ra chỉ là tự chuốc lấy phiền vào mình, ta cảm thấy vẫn là làm huynh đệ của ngươi tốt hơn nhiều, phiêu bạt khắp chân trời góc bể không hẳn không phải là một chuyện tốt, ta chỉ là không muốn Hồi Hột tộc bị Đột Quyết hủy diệt, dù sao nơi đó cũng từng là nhà của ta."

Lục Tiểu Thanh nhìn thẳng vào cặp mắt màu lam của Lục Tiểu Lam, gật gật đầu nói: "Được, chuyện của Tiểu Lam chính là chuyện của ta, ta giúp ngươi, ta không giúp được ngươi, ta tìm người giúp ngươi, tóm lại là ngươi cứ yên tâm đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui