Quay Về May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người


Du Trạch Dương gào khóc một hồi cuối cùng cũng không còn sức lực nữa, anh bần thần ngồi phịch xuống sàn bên cạnh chiếc giường của cô gái trẻ.

Mặc dù mắt cay lòng đau nhưng có lẽ giờ phút này Du Trạch Dương đã không còn đủ nước mắt và sức lực để khóc nữa.

Người ta thường nói nỗi đau lớn nhất là đau đến mức không thể rơi nước mắt được.

Du Trạch Dương hiện tại chính là như thế!
Hơn ai hết anh biết rằng giờ phút này dù có gào khóc cỡ nào cũng không thể xoa dịu đi nỗi đau và bù đắp lại những sai lầm mình mắc phải.

Chỉ có một cách duy nhất chính là trả thù cho Bội Nghiên, có thế thì công chúa nhỏ của anh mới không còn đau đớn nữa.

Tất cả những gì Du Trạch Dương có thể nghĩ được trong đầu lúc này chính là phải tìm ra kẻ đã hại Bội Nghiên.

Phải bắt kẻ đó trả giá!
Sau một hồi tự trấn tĩnh bản thân Du Trạch Dương mệt mỏi đứng dậy đi làm thủ tục nhận thi thể.


Trên đường đưa Bội Nghiên về anh còn không quên ghé qua sở cảnh sát.

Du Trạch Dương ngồi trên bàn đối diện với hai viên cảnh sát, ai cũng biết Du Trạch Dương anh ở thành phố này chính là ông trời thế nên đều không dám đắc tội.

Hai viên cảnh sát phải đối mặt với dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn kia cũng sắp không trụ được nữa.
Một trong hai cảnh sát đưa ra trước mặt Du Trạch Dương một tệp hồ sơ, bên trong toàn bộ là các hình ảnh họ chụp được sau khi nhà kho bốc cháy.

Ban đầu Du Trạch Dương cũng không quan tâm lắm, anh chỉ đưa tay đẩy đẩy mấy tấm hình lấy lệ.

Ấy thế nhưng khi nhìn thấy tấm hình chụp thân thể Bội Nghiên sau khi được cứu ra Du Trạch Dương lại gần như phát điên muốn phá nát sở cảnh sát.
Bên trên tấm ảnh là Bội Nghiên, tay chân cô không còn lấy một chỗ lành lặn, chỉ trừ gương mặt là bị thương ít hơn.

Áo sơ mi trắng in hằn lên là những vết roi rướm máu.

Chiếc váy đen dài bị xé rách tơi tả, một vài nơi trên cơ thể bị bỏng, xung quanh còn có rất nhiều máu.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy trái tim Du Trạch Dương như ngưng đập, hai mắt anh trợn lên, mặt tối sầm đi một cách đáng sợ.

Có lẽ cho đến tận lúc chết đi Du Trạch Dương cũng không cách nào quên đi được hình ảnh ấy.

Công chúa nhỏ anh xem như bảo bối, nâng như trứng hứng như hoa.

Thậm chí đến cả anh cũng chưa từng dám đánh cô dù chỉ một cái, thế mà...!thế mà những kẻ kia lại dám hành hạ công chúa nhỏ của anh như thế.
Trái tim Du Trạch Dương quặn lên từng cơn đau đớn, dù đã rất cố gắng để bình tĩnh nhưng vẫn không cách nào làm được.

Anh gần như muốn phát điên! Hai viên cảnh sát thấy vậy dù rất sợ nhưng vẫn phải nói:
- Du thiếu, mong ngài nén đau thương! Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra hung thủ trước.
- Các vị nói đúng! Các người nói đi, các người đã điều tra được gì rồi?
- Du thiếu, thật xin lỗi! Dù đã rất cố gắng nhưng tất cả manh mối hầu như đều bị xóa sạch.


Đến cả nơi được xem là hiện trường vụ án chính là nhà kho cũ kia cũng đã bị thêu rụi.

Nhưng bên cạnh những đầu mối đứt đoạn chúng tôi đã điều tra được vài điều.
- Là gì?
- Chúng tôi đã thu thập được một đoạn camera ghi lại hình ảnh tiểu thư Bội Nghiên bị bắt cóc.

Lát nữa chúng tôi sẽ gửi cho ngài! Ngoài ra, chúng tôi cũng đã mang thi thể của tiểu thư Bội Nghiên đi khám nghiệm tử thi.

Kết quả cho thấy...
- Kết quả thế nào?
- Kết quả...!cho thấy trên người tiểu thư có rất nhiều vết thương, đa số đều do roi da tạo thành.

Lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng do chịu phải tác động của lực quá lớn.

Ngoài ra...!ngoài ra chúng tôi còn phát hiện ra...!trước khi bị sát hại cô ấy...!cô ấy đã bị xâm phạm!
Câu nói của viên cảnh sát vừa thốt ra ngay lập tức khiến Du Trạch Dương chết đứng.

Anh như lặng người đi khi nghe tin dữ ấy! Bảo bối nhà anh...!vậy mà...!vậy mà lại bị những kẻ tàn nhẫn kia cưỡng đoạt.

Càng nghĩ Du Trạch Dương càng không cách nào bình tĩnh nổi, anh thở ra từng hơi nặng nề.


Trong lòng dấy lên một nỗi hận vô đối, anh thề, thề rằng phải bắt tất cả những kẻ đã khiến bảo bối nhỏ của anh chịu đau khổ, phải chịu đau khổ gấp trăm lần như thế! Sống không bằng chết!
Ra khỏi sở cảnh sát Du Trạch Dương đưa thi thể của Bội Nghiên về lại dinh thự, nơi đây từng đầy ấp tiếng cười đùa nay lại trở nên thật âm u, lạnh lẽo.

Người hầu ai nấy cũng quỳ rạp bên thi thể của tiểu thư nhà họ mà khóc.

Phải biết Bội Nghiên đã lớn lên ở dinh thự Ái Nghiên từ nhỏ, đến cả tên dinh thự cũng là đặt theo tên cô.

Tất cả người hầu tại đây đều là những người chứng kiến Bội Nghiên trưởng thành.

Bội Nghiên trong mắt họ chính là một tiểu công chúa xinh đẹp trong sáng nhất.

Họ chăm chút cô từng li từng tí, ấy thế mà...
Nghĩ rồi ai nấy cũng đều không kìm nén được nước mắt, tiếng khóc than vang vọng khắp dinh thự tạo nên không khí thương đau tràn ngập.

Duy chỉ Du Trạch Dương là không khóc! Anh lẳng lặng trở về phòng mình, một mình ngồi trên sàn ôm lấy tấm hình của Bội Nghiên hồi niệm quá khứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận