Một ngày trôi qua thật tẻ nhạt và nhàm chán, Hạ Vy ở nhà một mình, Hoàng Quân đến tối mới về nhà được vì anh phải giúp giáo sư làm một số việc. Vy đi siêu thị mua rất nhiều trái cây và rau xanh, thịt bò. Cô muốn làm một bữa ăn hoành tráng ình và Quân, coi như cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của anh dành cho cô trong thời gian qua.
Lục đục trong bếp cả một buổi, trên bàn ăn cuối cùng đã được bày biện rất nhiều món ăn đẹp mắt.
Trong lúc chờ anh trở về nhà, Vy về phòng tắm rửa, quần áo của cô cũng dính không ít dầu mỡ trong lúc cô nấu ăn.
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our good-bye
But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do.
Only love – nhạc chuông điện thoại của cô cứ vang lên từng đợt, Vy mau chóng rời khỏi phòng tắm, bắt điện thoại.
- Sao em nghe điện thoại lâu vậy? – Giọng Quân có vẻ lo lắng.
- Hì, em bận chút thôi. Giờ thì xong rồi. – Vy khẽ cười.
Cô nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn hay lo lắng, quan tâm cô như thế, cứ như cô là một đứa trẻ vậy.
- Vậy mau ra mở cửa cho anh đi, anh đang ở trước nhà. Trưa nay lúc ra ngoài anh quên không mang theo chìa khóa.
Hạ Vy bỗng đỏ mặt, vút vút mái tóc ướt còn đang rối tung của mình. Nếu chải tóc xong mới ra mở cửa cho anh thì không được, sẽ khá lâu đấy. Nhưng nếu bây giờ chạy ra mở cửa, không biết anh sẽ trêu chọc cô như thế nào khi nhìn thấy cô. Ôi trời! Vy đã bắt đầu thấy lúng túng.
- Vậy... anh chờ chút. – Vy cố đưa ra cho bản thân một lý do thuyết phục: ở cùng nhà với anh, bị anh trêu không phải ít, có bị trêu nữa cũng có sao đâu. Mở cửa cho anh trước rồi vào nhà chải tóc, chỉ anh thấy chứ có ai khác thấy nữa đâu.
Vuốt lại tóc cho đỡ rối, Vy bước về phía cổng, ngoài kia có chiếc BMW đen thân thuộc đang đỗ.
Cánh cổng đang đóng chặt được mở ra, vừa thấy cô, Quân nhìn không chớp mắt làm mặt cô đỏ lựng.
Người con trai đang đứng cách anh không xa, thấy Quân đột nhiên im lặng liền bước đến gần, cười phá lên khi đến trước mặt cô.
- Ha ha, Vy, cậu đang tính làm gì vậy? Nhát ma người khác sao? Ha ha, tức cười quá!
Vy ngượng ngùng, cúi gằm mặt xuống. Sao cậu ta lại có mặt ở đây cơ chứ??? Vy chỉ muốn tìm một cái hố nào đó, nhảy xuống cho xong. Nhưng trước khi nhảy, cô sẽ xé toạc cái tên đáng ghét đang cười nghiêng ngả kia ra. Thật điên khùng mà!
Nhận ra sự xấu hổ của cô, Quân thôi không nhìn cô nữa, anh hắng giọng:
- Được rồi. Cô bé... em vào nhà đi. Hoàng, em cũng vào đi, anh lái xe.
- Vậy... em vào đây. – Vy lí nhí trả lời rồi xoay người, chạy vụt vào trong.
Hoàng vẫn chưa hết buồn cười, đến khi Quân vỗ lên vai cậu ta:
- Em đừng cười nữa. Mau vào nhà đi.
- Được.
Hoàng bước chậm vào nhà, vừa đi cậu vừa nghĩ đến Vy. Cô gái ngờ nghệch, ngốc nghếch đó lúc nào cũng có những hành động, cử chỉ khiến cậu cười đến vỡ bụng, chỉ trừ lần gặp cô ở bờ hồ ngày hôm đó. Nhìn cô mỗi khi tức giận hay đỏ mặt làm cậu thấy vui vui, muốn chọc cô hoài.
Ngồi xuống ghế sô pha đặt trong phòng khách, Hoàng gác chân, nhìn khắp căn phòng lớn, ăn trái cây được rửa sạch để sẵn trên bàn rất tự nhiên cứ như đã đến đây nhiều lần rồi.
Nhìn thấy Quân, Hoàng gọi anh:
- Anh Quân.
- Sao thế em? – Anh ngạc nhiên nhìn Hoàng.
- Nhà anh rộng và đẹp quá! Trước kia sao anh không dẫn em đến chơi? – Hoàng cười với anh.
Tháo bung một chiếc cúc áo, Quân ngồi xuống sô pha, đối diện “cậu em kết nghĩa”. Vừa xắn tay áo lên anh vừa trả lời:
- Nhà anh đâu có rộng và đẹp như nhà em. Dẫn em đến chơi chả phải tự làm anh mất mặt hay sao?
- Nhà em như thế thì đã sao chứ?! Em thích được tự do hơn là phải sống trong nề nếp. Ba em rất khắt khe mấy chuyện em nhập học ngày nào, đi học mấy giờ về, có đi chơi, phá phách gì hay không. Em cũng hai mươi rồi chứ bộ, quản em mãi thế sao được. – Hoàng nhìn Quân chăm chú. – Em nghe nói nhà anh còn phòng trống phải không? Anh cho em thuê đi.
- Cho em thuê không vấn đề gì cả. Nhưng gia đình em có cho phép em ra ở riêng không? Anh biết tính của Vũ, cậu ấy rất thương em nhưng sẽ không đồng ý cho em ra riêng đâu. – Quân nói bằng giọng nghiêm túc.
- Anh là bạn thân của anh Vũ, chỉ cần anh nói giúp em, anh ấy sẽ đồng ý thôi.
- Vậy còn bố mẹ em? – Anh nhướn mày nhìn Hoàng.
- Một khi anh Vũ đồng ý, anh ấy tự khắc sẽ thuyết phục bố mẹ giúp em. – Hoàng nói tỉnh bơ.
Anh ngẫm nghĩ điều gì đó rồi gật đầu. Cùng lúc đó Hạ Vy đóng cửa phòng và bước ra ngoài phòng khách.
Cô ái ngại nhìn hai chàng trai đang ngồi trên sô pha:
- Ban nãy em có đi siêu thị mua ít thức ăn, có làm vài món trong bếp, anh ăn nhé?! Hoàng cũng ở lại ăn cùng đi.
Cả hai đồng loạt đứng lên, nhìn nhau rồi lại nhìn cô.
- Ừm, em ở lại ăn luôn nhé! Thức ăn Vy nấu ngon lắm đấy! – Quân sẵn tiện mời Hoàng ở lại.
Hoàng xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, cười với anh:
- Em cũng đang đói này, sẽ ở lại.
Ba người ngồi bên bàn ăn. Vy và Quân ăn rất từ tốn, còn Hoàng, dường như cậu ta đang rất đói nên ăn khá nhanh, gắp thức ăn liên tục.
Vy trố mắt nhìn cậu ta:
- Cậu ăn từ từ thôi, tôi với anh Quân có giành với cậu đâu.
- Thế cậu không biết à, một trong những điều làm ta hạnh phúc là phải ăn thật nhanh và no mỗi khi ta đói. – Thức ăn vẫn còn đầy trong miệng, Hoàng trả lời cô tỉnh queo. Quân ngồi bên cạnh chỉ lắc đầu cười rồi tiếp tục ăn thức ăn trên bàn.
Bữa ăn kết thúc với hai dĩa trái cây tráng miệng mát lạnh. Những chùm nho tươi ngon, những quả dâu tâu ngọt lịm, Hạ Vy đã phải chọn cả một lúc ở siêu thị. Nhờ có Hoàng, cả bàn thức ăn hôm nay cô làm được “xử lý” gọn ghẽ, không dư thừa chút nào. Cô nên cảm ơn cậu ta hay trách cậu ta ăn quá nhiều đây?
Trên bậc thềm trước nhà...
- Thôi, em về đây. Anh nhớ nói anh Vũ giúp em nhé! – Hoàng nói chuyện với anh xong thì quay sang cô. – Về đây.
- Để anh đưa em về. – Anh đề nghị.
- Không cần đâu. Cũng trễ rồi mà, anh để cậu ấy ở nhà một mình cũng không an toàn đâu. Em tự về là được.
Xoay người đi được vài bước, Hoàng quay lại nhìn cô:
- À mà có thể không xưng cậu-tôi nữa được không? Tớ-cậu hay anh-em gì cũng được, cậu thích chọn cái nào thì chọn.
Nói xong cậu ta đi thẳng một mạch ra cổng, để lại Hạ Vy còn đang ngơ ngẩn. Sao cơ??? Anh em??? Cậu ta lớn tuổi hơn cô chắc??? Cái tên đáng ghét này...
Nhìn theo bóng dáng người con trai đang đứng ngoài cổng bắt taxi, Vy lầm bầm mắng, không để ý đến ai kia đang nhìn cô cười cười.
- Vào nhà thôi. Người ta đi mất rồi, em còn mắng cái gì nữa.
Vy giật mình, liếc anh một cái:
- Anh đấy! Mau vào nhà mà rửa bát đi. – Toan bỏ đi, Vy chợt thắc mắc. - Mà cậu ấy là gì của anh? Hai người hình như rất thân.
- Em trai của bạn anh, biết nhau cũng khá lâu rồi.
- À... – Vy che miệng, ngáp dài một cái, ngượng nghịu nhìn anh.
Sao trước anh, cô cứ liên tục “khoe mẽ” những tật xấu của mình như thế này chứ? Lại mất mặt rồi!
Hoàng Quân khẽ cười, hối thúc cô về phòng đi ngủ. Anh lụi cụi dưới bếp rửa bát, lau bàn và nghĩ về một điều gì đó.
Nhìn anh và Hạ Vy bây giờ cứ giống như đôi tình nhân trẻ, sống chung nhà, ăn chung bàn, Vy nấu ăn, anh rửa bát, cả hai lại rất hợp tính nhau. Có khi nào Vy sẽ thật sự trở thành người yêu của anh hay không? Rồi sẽ thành vợ anh và là mẹ của những đứa con sau này nữa.
Quân bật cười, có phải anh lo xa quá rồi hay không???
*****Trong trung tâm mua sắm ồn ào, đông đúc có đôi tình nhân trẻ đang nắm tay nhau đi dọc các khu vực kinh doanh rèm cửa, giường ngủ, chăn gối. Người con gái tuy không được xem là đẹp nhưng lại cảm thấy ở cô một sự gần gũi, thân thiện. Chàng trai đi cạnh cô lại mang một nét đẹp trầm tĩnh, lạnh lùng, đôi mày cương nghị, làn môi mỏng gợi cảm. Khi đi lướt qua cặp tình nhân này, biết bao người đã phải ngoái nhìn trước vẻ đẹp trầm lạnh của chàng trai và sự dịu dàng của cô gái, họ ngưỡng mộ đôi tình nhân và thầm chúc phúc cho tình yêu bền lâu.
Đi ngang một gian phòng lớn trưng bày các loại rèm cửa, cô gái kéo tay chàng trai đi vào trong gian phòng đó.
- Anh, chúng ta vẫn chưa chọn rèm cửa cho nhà mới đấy anh, vào xem với em chút nhé! – Cô gái tươi cười nhìn chàng trai, anh khẽ “Ừ” một tiếng, mặt vẫn lạnh như băng.
Cô nhân viên bán hàng vừa thấy họ bước vào liền tươi cười, niềm nở giới thiệu với họ những mẫu rèm cửa mới toanh và vô cùng đẹp mắt, có loại trang nhã, phong cách, có loại màu tối, trầm, cũng có loại mang chút nổi loạn, màu sắc rực rỡ. Thất cô gái có vẻ rất thích các loại rèm ở đây, cô nhân viên phục vụ được nước nịnh nọt, thuyết phục cô gái chọn loại rèm có giá... cao nhất vì nhìn sơ qua, có vẻ hai người họ cũng thuộc loại gia đình giàu có, sẽ không tiếc chút tiền của đâu.
Chán ghét cái cảm giác bị người khác nịnh hót, “vuốt ve”, chàng trai chỉ liếc mắt lạnh lùng, vô tình ánh mắt anh rơi trên một chiếc rèm màu hồng nhạt treo tận trong góc phòng.
Màu hồng của sự trẻ con, ngây thơ và trong sáng gợi nhớ trong anh biết bao kỷ niệm về một mối tình đẹp như tranh. Một cô gái cực thích màu hồng đến nỗi trong phòng ngủ của cô, bao gồm cả phòng khách nhỏ, tất cả đều mang một màu hồng trẻ trung như thế! Từ lần đầu bước vào gian phòng đó anh đã thấy rất ấn tượng và thích thú. Bộ ghế sô pha màu hồng mềm mại và chiếc bàn nhỏ màu hồng, trên đó đặt một lọ hoa hồng màu hồng nhạt thơm thoang thoảng.Trần nhà được làm bằng kính màu hồng đậm, sàn nhà đượt lót đá màu hồng nhạt, sơn tường cũng thế! Rèm cửa màu hồng và kệ sách cũng màu hồng, tất cả đều hồng, từ trong ra ngoài.
- Chiếc rèm đó rất hợp với bạn gái của anh. Anh có muốn mua nó không? – Một cô nhân viên khác đứng cạnh anh và chỉ tay về phía chiếc rèm màu hồng nhạt.
- Không cần, không hợp với cô ấy đâu. – Anh ngừng một chút rồi nói tiếp. - Cô ấy thích chiếc nào các người cứ việc thanh toán cho cô ấy. Bảo cô ấy dùng thẻ tín dụng của tôi đi. Tôi ra ngoài có chút việc.
Nói rồi anh xoay người đi thẳng, rời khỏi cái khu vực anh chả quan tâm một chút nào.
Bước vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, ngoài kia có người đang gọi với theo anh:
- Chờ chút.
Cánh cửa lại được mở ra, anh và hai người kia cùng ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó anh gật đầu chào họ:
- Huy, Trân, lâu rồi không gặp.
Đáp lại lời chào hỏi của anh, cô nàng tên Trân chỉ liếc anh một cái. Người con trai đứng cạnh kéo cô vào thang máy rồi mới gật đầu chào lại.
- Ừ, Luân, lâu rồi không gặp, cậu chắc vẫn khỏe chứ nhỉ?!
- Ừm, tớ khỏe.
Cuộc đối thoại dừng lại trong chốc lại. Luân quay sang nhìn Trân, nhận hết sự khó chịu và khinh ghét từ cô, anh cũng không lấy đó làm bực mình mà chỉ hỏi:
- Em... dạo này có gặp Vy không?
- Không gặp. – Mỹ Trân trả lời với giọng điệu gay gắt.
Luân vẫn không quan tâm đến thái độ của cô, tiếp tục hỏi:
- Vy không liên lạc hay hẹn gặp em đi chơi sao? Cô ấy có hay...
- Anh đang giả điên với tôi hay thật sự không biết? Tôi chúa ghét con người giả tạo như anh. Chia tay rồi sao lại hỏi về cậu ấy nhiều thế chứ?! Hay là anh đang tiếc nuối hả? – Trân bực tức cắt ngang lời nói của anh, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. - Nhưng tôi nghĩ không kịp nữa đâu, anh đã làm tổn thương cậu ấy quá sâu và chính anh là người buộc cậu ấy phải rời xa mọi người. Xã hội sao lại tồn tại một con người như anh???
Ở bên cạnh, Huy im lặng không nói gì, nếu phải nói, anh cũng sẽ mắng nhiếc Luân như bạn gái anh đang mắng và cho Luân vài đấm thật đau.
- Rời xa mọi người? – Ánh mắt anh như có một lớp sương dày đặc đang dần bao phủ, anh mất bình tĩnh nhìn chằm chằm cô gái đang đứng cạnh anh. - Cô ấy đã đi đâu???
Cửa thang máy bật mở, Huy nhìn anh cười nhạt rồi cùng Mỹ Trân đang tức muốn bốc khói rời khỏi đó.
Rời khỏi thang máy, Luân nhanh chóng đuổi theo hai người đã từng rất thân quen với anh, trên mặt anh, vẻ lạnh lùng đã biến đi đâu mất.
- Khoan đi đã, Trân, em có thể nói rõ với tôi được không? – Níu chặt cánh tay Mỹ Trân, ánh mắt anh có chút van nài.
- Cậu buông em ấy ra, em ấy sẽ đau đấy! – Hất mạnh cánh tay đang bám víu bạn gái, Huy trừng mắt nhìn anh, nắm chặt khoảng áo trước mặt anh. - Cậu đang giả điên sao? Chẳng phải cậu là người đầu tiên biết em ấy sẽ phải đi Mỹ sao? Nếu như hôm đó cậu đến, tất cả chúng ta đã không trở nên thế này. Là do cậu, tất cả là do cậu, giờ mà còn hỏi chúng tôi sao???
Vẻ mặt Luân từ bình thường chuyển sang tím tái, ánh mắt mơ hồ.
Như nhận ra điều gì đó, Mỹ Trân nhẹ nhàng gỡ tay Huy ra khỏi áo Luân, nhìn anh khó hiểu:
- Đừng nói với tôi, anh thật sự không biết chuyện này.
Luân nhìn Trân và người bạn thân đang đứng trước mặt mình bằng ánh mắt trống rỗng.
Hơn ba tháng nay, mỗi chiều, từ ngày này sang ngày khác, anh đều ngồi đợi cô ở ghế đá trong công viên quen thuộc, nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên và cũng là nơi để lại ối tình của hai người rất nhiều kỷ niệm đẹp, chỉ mong được nhìn thấy cô thôi. Lý do chưa lần nào anh gặp được cô trong công viên đó là vì cô đã sang Mỹ sao??? Sao anh lại không biết đến chuyện này? Tại sao vậy???
Huy và Trân ngạc nhiên nhìn nhau. Luân thật sự không biết gì đến việc Hạ Vy sang Mỹ du học sao??? Rõ ràng Vy đã nhắn tin nói rõ với anh rồi mà, hay là Kiều Linh… đã che giấu anh?
- Có muốn biết tất cả sự thật không? Trân sẽ nói cho cậu biết. – Huy nhìn Luân không giấu nỗi ánh nhìn thương hại.
Hạ Vy là mối tình đầu của Huy từ thời anh còn học trung học nhưng đó chỉ là một mối tình đơn phương, người Vy yêu lại là bạn thân của anh – Hữu Luân. Vì không muốn cả ba phải khó xử, Huy đã chấp nhận rút lui khi nhận được lời hứa sẽ mãi làm Vy hạnh phúc từ người bạn thân. Cái ngày anh nhìn thấy Vy chạy ra từ thư viện của trường, nước mắt cô đầm đìa trên gương mặt bầu bĩnh. Ở bên cô, an ủi cô, gặng hỏi mãi anh mới biết được thì ra người bạn thân của anh đã làm ra những trò đáng khinh bỉ: quen Vy nhưng lại nhắn tin yêu đương với Kiều Linh – bạn thân của Vy. Bị phản bội bởi chính người con trai mình yêu và người bạn thân mà mình tin tưởng, có ai lại không tổn thương cơ chứ?! Ngày đó nếu Vy không cản anh, anh đã tìm đến Luân mà “nện” cho cậu ta vài đấm để cậu ta biết đau là gì???
Ngay lúc này đây, anh chợt nhận ra, trong trò chơi tình yêu giữa ba người Kiều Linh, Hạ Vy và Luân, người tổn thương nhất là Vy nhưng không có nghĩa Luân không đau khổ. Mặc dù đã không còn là gì của nhau, Luân vẫn ngày ngày quan tâm đến Vy, mong muốn được nhìn thấy Vy nhưng đổi lại, cậu ấy chỉ nhận được một thông tin rất đỗi tàn nhẫn, người con gái đó đã không còn ở Việt Nam nữa mà đang ở nước Mỹ xa xôi, cách nơi đây cả một Thái Bình Dương rộng lớn. Kiều Linh là thật sự yêu Luân sao? Đối với cô ta, yêu là phải giữ chặt, chiếm đoạt và độc đoán như thế sao?
Sau khi hết mọi chuyện, vẻ mặt Hữu Luân vẫn đỡ đẫn, ánh mắt vẫn trống rỗng như thế. Nhìn thấy anh như thế, Mỹ Trân và Huy đã không còn căm ghét anh nữa mà ngược lại còn thấy thương cho anh. Là để anh và Vy quay về với nhau hay nên cho Vy một cuộc sống mới, quên hết quá khứ đau buồn, để mình anh chịu tổn thương?