Quên Phải Yêu Anh

Thẩm Kiều biết mình đã ngủ rất lâu, cô cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra,
dường như trong tưởng tượng, Dương Kiền đang ở bên cạnh, trong nháy mắt
khi cô mở mắt ra, liền thấy gò má của anh. Nhưng mà xem ra anh có vẻ rất tiều tụy.

Sắc mặt rất kém, râu ria xồm xàm, mi tâm nhíu lại, trong mắt đầy máu,
nghĩ thế nào cũng cảm thấy người nằm trên giường bệnh đáng lẽ phải là
anh.

Dương Kiền vuốt cái trán của cô, khẽ cười, dịu dàng hỏi, "Có khó chịu ở đâu không?"

Thẩm Kiều chậm rãi lắc đầu, không hề chớp mắt nhìn anh.

“Em ngủ lâu lắm rồi, có đói bụng không? Ngồi dậy ăn chút gì đó đi."

Dương Kiền điều chỉnh giường bệnh, để cô nửa nằm. Thẩm Kiều thấy trên
bàn đầu giường chất đầy hộp giữ nhiệt, còn có rất nhiều chai lọ, cô cười khúc khích, trêu ghẹo: "Em cũng không phải là nhị sư huynh, anh mua
nhiều như vậy làm gì?"

"Không biết em muốn ăn gì nhất, cho nên mua mỗi thứ em thích ăn một ít," Dương Kiền trăn trở suy nghĩ, có vẻ đăm chiêu lẩm bẩm: "Hình như nên ăn nhẹ một chút, ăn cháo trước đi."

Dương Kiền đổ cháo ra, nhẹ nhàng thổi bớt hơi nóng, múc một thìa đưa đến bên miệng cô, cô lại trợn tròn mắt nhìn thẳng vào anh, con ngươi ửng
đỏ, Dương Kiền cho rằng cô lại không thoải mái, vội để bát cháo xuống,
tay đặt lên trán của cô, vẻ mặt khẩn trương cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Em
đau bụng à?"

Thẩm Kiều lắc đầu, nghiêng người rúc vào trong ngực anh, thanh âm khàn
khàn mang theo tiếng khóc nức nở: "Cảm thấy thật hạnh phúc, dường như
không phải sự thật."

Dương Kiền ôm lấy cô, khẽ vuốt ve mái tóc của cô, cười nói: "Đồ ngốc,
như thế này sao có thể giả đươc? Nếu không cắn thử một cái xem?"

"Không cần." Thẩm Kiều khẽ khóc sụt sùi.

Dương Kiền ôm cô, bỗng nhiên lại đẩy cô từ trong lòng ngực ra, dịu dàng
săn sóc nhìn cô, hỏi với giọng điệu nghiêm túc: "Em nói đi, tại sao lại
giày vò bản thân thành thế này?"

"Không nói cái này trước." Thẩm Kiều cười rộ lên, lại nghiêng người ôm lấy eo của anh.

Dương Kiền đẩy tay của cô ra lần nữa: "Không được, phải nói rõ ràng trước đã."

Thẩm Kiều hiếm khi nũng nịu vươn tay: "Ôm ôm."

Dương Kiền lại tỉnh táo không để mình bị lừa: "Không nói rõ ràng không cho ôm."

"Ôm trước đã, như vậy mới có tinh thần nói." Thẩm Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, từ từ tiến tới, kéo cánh tay của anh đặt lên vai mình,
lại một lần chui vào trong ngực anh. Lần này anh không đẩy ra cô nữa,
Thẩm Kiều cực kỳ hài lòng, nghiêng đầu khẽ hôn lên cằm anh như có ý khen thưởng.

Dương Kiền đặt cằm trên đỉnh đầu của cô, giọng nói vẫn nghiêm nghị cứng
nhắc như trước: "Thật là có phong cách, đừng tưởng rằng nhõng nhẽo là
coi như xong chuyện."

Thẩm Kiều chợt nhớ tới trước kia đã từng xem một quyển tiểu thuyết, cái
gọi là làm mình làm mẩy chính là ăn một quả táo cũng tỏ vẻ vô cùng tinh
tế, vì vậy nói với giọng nũng nịu: "Em muốn ăn táo, anh giúp em gọt vỏ
nha, sau đó thì chia thành từng phần nhỏ, nếu không thì em không cắn
được đâu."

Dương Kiền bị dọa đến mức giật mình một cái, Thẩm Kiều hiển nhiên cảm
nhận được sự run rẩy của anh, vì vậy càng cười vui vẻ hơn, nhưng mà vẫn
không quên thúc giục: "Mau lên, em đói lắm rồi."

Cửa bị đẩy ra thành một khe nhỏ, nhìn thấy tình hình bên trong phòng
bệnh, cực kì tự giác đóng cửa lại. Hạ Tiểu Thu sửa sang lại váy áo, nói:

“Hay là hôm nay chúng ta cứ về trước đi, nhà người ta đang anh anh em em, có lẽ không có thời gian rảnh để ý tới chúng ta đâu.”

Tần Niệm gật đầu, đi cùng Hạ Tiểu Thu trong hành lang bệnh viện, không
nhịn được cười nói: “Tối hôm qua Thẩm Kiều quay về thì ngã bệnh, Chung
Tĩnh Duy vừa về cũng ngã bệnh, cậu nói xem có phải hai cô nương này
thương lượng trước với nhau rồi hay không?”

Hạ Tiểu Thu mặt không biểu cảm gật đầu: “Ừ, có lẽ là mới cùng nhau ra từ bệnh viện tâm thần.”

Tần Niệm than thở: “Cũng có bạn trai rồi, đừng có độc địa như vậy nữa.”

Hạ Tiểu Thu hỏi: “Chuyện này có liên quan tới có bạn trai hay không à?”

Tần Niệm gật đầu trả lời: “Có chứ, có bạn trai phụ nữ thường sẽ trở nên
dịu dàng, nhưng mà hiển nhiên là cậu không thuộc loại ‘thường’ này.”

Hạ Tiểu Thu liếc Tần Niệm một cái: “Nếu đã biết rồi thì còn nói làm gì.”

Tần Niệm thoáng sững sốt, ngay sau đó bước nhanh đuổi theo Hạ Tiểu Thu,
“Nói thật là cậu càng ngày càng cay độc, càng ngày càng nghiêm trọng.”

Hạ Tiểu Thu mở khóa xe, thờ ơ hỏi một câu: “Mình phải về công ty, cậu đi đâu?”

“Về nhà ngủ một giấc.”

“Vậy mình về trước, bye bye.” Nói xong, Hạ Tiểu Thu mở cửa xe ngồi vào
trong, khởi động động cơ rời khỏi bãi đậu xe, để lại Tần Niệm cả người
đang tản ra khí thế muốn “hủy diệt thế giới”.

Xế chiều hôm đó, Thẩm Kiều được phép xuất viện, nhưng mà hiện giờ cô
đang bơ vơ không có nhà để về. Dương Kiền phát huy lợi thế, chủ động đề
xuất muốn thu lưu cô, thật ra thì anh chỉ mong sao được ở chung với cô.

Dương Kiền tặng phòng ngủ chính cho Thẩm Kiều, bản thân thì chủ động ngủ ở phòng khách. Mấy ngày đầu, coi như Dương Kiền bình tĩnh, dù sao thì
Thẩm Kiều vừa mới khỏi bệnh, cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Dần dần, anh
liền bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng vẫn cố gắng kềm chế, về sau
thì hoàn toàn ném tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân ra sau đầu, nửa đêm
cạy cửa ra, mò lên giường. Thẩm Kiều đang chìm trong giấc mộng không hề
phòng bị, nhanh chóng bị ảnh xử lí sạch sẽ.

Thẩm Kiều tức không chịu nổi, sáng sớm ngày hôm sau liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, vô cùng kiên quyết muốn dọn ra khỏi nhà anh. Dương Kiền khăng
khăng muốn dọn đi không phải là không có nguyên nhân, ở nhà Dương Kiền
trong thời gian dài không phải biện pháp hay, trên đời này không có bức
tường nào gió không lọt qua được, sớm muộn sẽ truyền ra khiến tất cả mọi người đều biết. Hai người bọn họ còn chưa được gia đình đồng ý, tự tiện ở cùng nhau tương đương với việc không biết chết sống khiêu khích quyền uy, hơn nữa trong mắt nhà họ Dương, có lẽ sẽ cảm thấy cô rất tùy tiện,
cô không muốn gánh loại danh tiếng không dễ nghe này.

Dưới ánh nhìn mòn mỏi của Dương Kiền, Thẩm Kiều tiến vào căn nhà của
Thẩm Du. Phòng ốc vừa mới được sửa xong thì Thẩm Du liền rời đi
HongKong, trong lúc đó đã trở lại một hai lần, những lúc khác thì để đó
không dùng, hết sức phí phạm. Vì vậy, bị Thẩm Kiều liền tận dụng tài
nguyên, thoải mái trưng dụng.

Sở dĩ Thẩm Kiều ngất xỉu trên máy bay, là bởi vì quá mệt mỏi do muốn đẩy nhanh tiến độ làm việc, bởi vì cô khi đó cần đến Thượng Hải tham gia
một diễn đàn hoạt động, cô quyết định trước khi lên đường đi Thượng Hải, sẽ giải quyết hết công việc trong tay, như vậy có thể trực tiếp cô từ
Thượng Hải về Bắc Kinh.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà lượng công việc cần hoàn
thành nhiều quá sự tưởng tượng của cô, cô chỉ có thể nỗ lực ngày đêm để
đuổi kịp tiến độ, thư ký cũng mệt mỏi kêu khổ không ngừng. Làm việc liên tục nhưng Thẩm Kiều không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng làm lại càng cảm thấy sung sức. Nhưng khi cô kết thúc toàn bộ công việc, ngồi máy
bay từ Thượng Hải về Bắc Kinh, lại té xỉu trong khoang máy bay, dọa hành khách xung quanh và tiếp viên hàng không sợ hãi.

Sau khi biết tất cả chân tướng sự việc, cười lạnh nói: “Theo anh, cùng lắm thì em đi sớm một chút đi.”

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, hỏi: “Đi tiêu dao à?”

Dương Kiền ôm hai cánh tay trước ngực, cất cao giọng nói: “Vậy thì anh không xen vào nữa.”

“Nhất định anh phải cất bước đi trước!” Thẩm Kiều cắn răng nghiến lợi uy hiếp, hơn nữa còn dứ dứ quả đấm về phía Dương Kiền.

Dương Kiền nghiên người dựa vào ghế sofa, nhìn người vừa xoay lưng rời
đi, không nhịn được cười rộ lên. Sau đó anh cũng đứng dậy, đi theo cô
vào phòng bếp, ôm lấy cô từ phía sau lưng, vùi đầu trên cổ cô, tham lam
hít hà: “Cho nên em nhất định phải khỏe mạnh, không được đi trước.”

Bàn tay Thẩm Kiều đặt lên cánh tay đang vòng trước ngực cô, từ từ chạm
vào vết sẹo dường như đã không còn nhìn thấy nửa, trong lòng bị một cảm
giác gọi là thỏa mãn lấp đầy. Nếu như ban đầu, bọn họ thật sự bỏ lỡ
nhau, nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui