Tịch Hoa Nguyệt móc ra thẻ từ quét cửa.
Đi vào bên trong nhà, Hoàng Nhạc Nhạc đứng ở cửa trước liền không di động nữa,
"CEO, hiện tại chúng ta chỉ có hai người, anh muốn nói gì có thể nói."
Tốt nhất là nói nhanh một chút, cô không muốn đợi quá lâu ở chỗ này.
Một tiếng kia CEO lại một lần nữa kích thích đến anh, nháy mắt xoay người, tiến tới gần cô.
"Tôi nói rồi không được gọi tôi là CEO nữa."
Lui một bước, cô nghe lời đổi xưng hô,
"Tịch tiên sinh."
Như vậy sẽ lọt tai dễ nghe sao?
Tịch, tịch tiên sinh? Anh cắn răng nghiến lợi nói:
"Hoa, Nguyệt."
Cô đúng là có biện pháp để làm cho anh kích động, mất khống chế.
"Như vậy không ổn. . . . . ."
Phải phân chia rõ ràng giới tuyến.
Anh cắt đứt lời của cô . . . . ,
"Tôi không nhìn ra được nơi nào không ổn."
"Chúng ta không quen thuộc như vậy ——"
Cô lại dám nói bọn họ không quen thuộc như vậy! Tịch Hoa Nguyệt hơi híp mắt lại,
"Vậy cô với ai tương đối quen thuộc? Hạ Uy? Hay là người đàn ông mới vừa rồi kia?"
"Đó là chuyện riêng của tôi."
Cô không cần thiết phải báo cáo với anh.
"Nếu như hôm nay tôi không xuất hiện, cô sẽ qua lại với người đàn ông kia sao?"
Đáy lòng giống như bị ghim cái gai, anh cố ý muốn hỏi rõ ràng.
Cô nhàn nhạt đáp,
"Chuyện không liên quan đến anh."
"Ba" một tiếng,
Trong đầu một nhánh thần kinh nào đó chợt không báo động trước đứt lìa.
"Tôi quan tâm cô, tôi quan tâm em, anh thích em, coi trọng em rồi, em nói chuyện có liên quan đến anh không?"
Tôi quan tâm cô, tôi quan tâm em, anh thích em, coi trọng em rồi ! Hoàng Nhạc Nhạc ngây người như phỗng, trong đầu trống rỗng.
Cô . . . . . . có nghe nhầm không?
"Làm sao có thể?"
Anh thích cô, không phải là ảo tưởng của cô, không phải là lỗi của cảm giác của cô?
"Tại sao không thể nào?"
Anh thích cô khó có thể tin được sao?
"Em cảm thấy anh là loại người đối với người nào cũng đều rất tốt, đối với người nào cũng đều rất thân thiết sao?"
Trừ người nhà, anh chưa từng quan tâm đến một người nào như vậy, bởi vì lo lắng cô đón xe buýt sẽ lại phải đi ngang qua đoạn đường u ám kia, trong lòng có ám ảnh sợ hãi, cho nên ngày ngày anh đưa đón cô đi làm.
Anh lớn như vậy, mặc kệ là trong nhà hay chỗ làm việc, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều là quản gia, người giúp việc đi mua, thế nhưng anh lại cùng với cô đi siêu thị, mua giấy vệ sinh cùng sữa tắm, còn có một chút đồ linh tinh, mặc dù cô còn lanh chanh hấp tấp tạo ra mấy màn hỗn loạn tưng bừng, anh vẫn không có một chút không kiên nhẫn.
Đối với người gây khó dễ cho cô, anh cũng không cho sắc mặt tốt.
". . . . . ."
Anh đương nhiên không phải.
Anh nhìn cô sâu lắng,
"Không cảm giác được anh đối với em không giống với những khác người chứ?"
Trừ phi cô là tảng đá, là cọc gỗ.
Dĩ nhiên cô cảm thấy, nhưng anh đã có Triệu trợ lý rồi, vậy mà làm sao lại hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng nói là đang quan tâm cô, thích cô?
"Anh không thể yêu tôi."
Cái gì gọi là không thể? Sắc mặt của anh khẽ trầm xuống,
"Cô có người trong lòng rồi hả ?"
Tại sao anh lại chất vấn cô như vậy!
"Anh đã có Triệu trợ lý rồi, mặc kệ quan hệ giữa hai người là gì, chỉ cần vẫn tồn tại, anh cũng không tư cách nói thích, nói yêu với người con gái khác."
"Quan hệ giữa anh và Tây Tây đã kết thúc một tuần lễ trước."
Anh rất muốn nói cho cô biết từ sớm, chỉ là, cô vẫn không cho anh cơ hội.
Kết thúc? Cô kinh ngạc, chính mình không thể tin được lời nói giờ phút này nghe được.
Có cái gì đó không tên xôn xao trong lồng ngực cô, lặng lẽ truyền đến từng ngón tay, ngón chân.
"Tại sao?"
"Trước khi thích em, tình yêu đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên cứ như vậy mà ở chung một chỗ với Tây Tây, đây là lần đầu tiên anh mãnh liệt muốn một thứ gì như thế, muốn em yêu anh, muốn đem em ở lại bên cạnh anh, muốn ôm em thật chặt vào trong ngực, không bao giờ buông tay nữa."
Anh không phải là người chần chừ, sẽ không cùng lúc quan hệ song song với hai người con gái, dùng quan hệ như thế làm tổn thương đến cô.
Lời của anh ném mạnh vào trong hồ nước trong lòng cô, nhộn nhạo tạo ra từng vòng từng vòng tròn gợn sóng, tim đập thình thịch.
"Cho nên anh kết thúc quan hệ giữa anh và Tây Tây."
Anh dọn sạch vị trí bên người chỉ đợi cô tiến vào chiếm giữ khoảng không đó.
"Cô ấy yêu anh như vậy, nhất định rất đau lòng. . . . . ."
Một mặt bên ngoài lòng tràn đầy cảm động, bên trong Hoàng Nhạc Nhạc lại lặng lẽ dâng lên một chút áy náy với Triệu Tây Tây, luôn cảm giác mình là người thứ ba, là người cướp đi hạnh phúc của cô.
Nếu hạnh phúc của cô được xây dựng trên nỗi đau khổ bi thương của người con gái khác, làm sao cô có thể thản nhiên chấp nhận tâm ý của anh.
"Em đừng suy nghĩ lung tung để tâm vào chuyện vụn vặt, Tây Tây đau lòng khổ sở không phải do em."
Tình yêu, vốn không có đạo lý, cô ấy sai thời gian, yêu sai người, đau lòng là kết quả tất yếu.
"Nhưng. . . . . ."
"Cho dù anh có không thích em, cũng sẽ không yêu cô ấy."
Anh và Tây Tây không phải là không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm, chỉ là từ đầu đến cuối anh không có cảm giác động lòng với cô ấy.
Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng đây chính là sự thật.
"Tình yêu và hạnh phúc của người khác không phải trách nhiệm của em."
Cũng không phải là thần tình yêu Cupid.
"Bây giờ chuyện em nên nghĩ là chuyện của chính mình."
"Cái gì?"
Anh tiến tới gần lần nữa,
"Em nghĩ xong chưa?"
"Nghĩ, nghĩ cái gì?"
Cô muốn lui về phía sau, lại bị một cánh tay có lực ôm ngang hông của cô.
"Bằng lòng qua lại với anh, làm bạn gái của anh?"
Đôi mắt anh dịu dàng như nước, có là băng sơn mỹ nhân cũng khó mà kháng cự sức quyến rũ của anh.
Cô cố ý hỏi:
"Tôi có thể cự tuyệt sao?"
"Dĩ nhiên không thể."
Anh bá đạo bác bỏ.
"Vậy làm sao anh còn hỏi em!"
Cô lại không được lựa chọn.
Tịch Hoa Nguyệt nhìn cô chằm chằm,
"Chẳng lẽ em thật sự muốn qua lại với tên kia?"
Cô nghe thấy mùi chua chua phải không? Thì ra là người luôn luôn lạnh nhạt, đối với tình yêu không có kỳ vọng như anh cũng sẽ ghen.
"Cười cái gì?"
Anh tức giận hỏi.
"Anh ở đây ghen, có đúng hay không?"
"Đúng."
Anh thẳng thắn nhận tội.
"Em nên trả lời vấn đề của anh."
"Hôm nay là lần đầu tiên em và Giang tiên sinh gặp mặt, làm gì mà nhanh chóng xác định quan hệ như vậy."
Không có như vậy không thể chờ đợi có được hay không!
Anh không có cảm giác nói:
"Cho nên nếu anh không có xuất hiện, em có thể sẽ cùng anh ta có cuộc hẹn thứ hai?"
Sau đó có thể còn có lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . .
Cô nhún nhún vai,
"Chuyện còn chưa xảy ra, ai biết."
Sự thực là, cô và Giang tiên sinh đó mới nói được vài câu, anh liền xuất hiện trước mặt mọi người bắt cô đi.
Được rồi, chuyện Giang tiên sinh tạm thời dẹp qua một bên, không nói đến.
"Này, Hạ Uy thì sao?"
Cô ngạc nhiên ngước mắt. Có chút không giải thích được.
"Hạ Uy?"
Tại sao lại liên quan đến cậu ta?
"Anh thấy cậu ta đối xử với em rất tốt, em thích ăn cái gì cũng biết, em thì sao? Em đối với anh ta có cảm giác gì?"
Một bộ tiêu chuẩn giọng ghen phu.
Ngay cả Hạ Uy mà cũng ăn dấm chua, này, quá khoa trương rồi đó!
"Hai bọn em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhà cậu ấy ở sát vách nhà em, người hai nhà quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, em đi qua nhà cậu ấy ăn cơm hoặc là cậu ấy tới nhà của em ăn cơm đều là chuyện bình thường hay xảy ra, biết nhau hai mươi mấy năm rồi, không chỉ cậu ta biết em thích ăn cái gì, em cũng biết rất rõ ràng sở thích của cậu ấy, ba mẹ em cùng ba mẹ cậu ta còn hi vọng chúng ta có thể gom thành một đôi. . . . . ."
Cô cười trộm ở trong lòng.
"Em thích anh ta?"
Anh nhíu chặt lông mày.
"Em đương nhiên thích cậu ấy. . . . . ."
Cô tạm ngừng, rồi mới bổ sung thêm một câu,
"Cậu ấy giống như một người anh trai."
Mắt thấy bình dấm chua sắp đổ ra lại dừng lại —— anh trai?
"Em cố tình muốn gạt anh!"
"Em đâu có."
Vẻ mặt vô tội.
"Không có sao?"
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi tay rắn chắc vòng qua eo cô, từng chút, từng chút rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
"Là do tự anh thiếu kiên nhẫn, không nghe xong lời của em."
Cô còn lâu mới cho anh biết, cô thích bộ dáng ghen tuông của anh vì cô.
"Hóa ra anh thích ăn dấm như vậy."
"Em vẫn chưa trả lời anh."
"Trả lời cái gì?"
"Qua lại với anh, làm bạn gái của anh."
Anh chuyên chú ngưng mắt nhìn cô.
Cô cảm thấy dưới cái nhìn soi mói của anh, cả người nóng như lửa đốt.
"Anh sao mà bá đạo, không cho phép em từ chối, em còn có lựa chọn khác sao?"
"Nói đi."
Anh dịu dàng nói nhỏ dụ dụ dỗ.
Giọng nói êm ái mê hoặc lòng người đầy ma lực của anh, cô ngoan ngoãn, mê muội mà thốt lên:
"Được."
Anh cúi thấp mặt, hôn lên cánh môi giống như cánh hoa hồng của cô, kiên định, nhẹ nhàng in xuống nhiệt độ, tỉ mỉ mút lấy.
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn lên gương mặt tuấn tú được phóng đại lên trước mắt, hít vào thở ra đều là hơi thở mê người của anh, đầu hoàn toàn chết máy, không cách nào tư duy.
Anh hôn nụ hôn sâu hơn, lưỡi của anh thẳng thắn mà nhiệt tình thăm dò mỗi một tấc bên trong miệng của cô, cùng với cái lưỡi của cô dây dưa đùa giỡn, hơi thở của nhau mập mờ lần lượt thay đổi.
Đôi gò má đỏ hồng, cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, thở hổn hển, ngực thở phập phồng lên xuống nhanh chóng, hai chân mềm nhũn gần như sắp không đứng vững được.
"Nụ hôn đầu."
Tịch Hoa Nguyệt thở nhẹ, cười khẽ, ánh sáng dưới đáy mắt quá mức chói mắt một chút, gương mặt tuấn tú ánh lên vẻ mặt quá mức vui thích một chút.
Phản ứng trẻ con như vậy, không hề có ngôn từ hoa mĩ nào, so với bất kỳ trêu chọc khiêu khích cực tốt nào càng có thể làm cho anh gần như mất khống chế hơn.
Kĩ xảo hôn môi của anh so với cô tốt hơn quá nhiều, nếu như cô là trình độ vườn trẻ, anh chính là trình độ tiến sĩ, thật không công bằng.
"Em hẳn là nên tìm người có trình độ giống nhau đến luyện tập mới đúng."
Tìm người có trình độ giống nhau đến luyện tập? Vừa nghĩ tới cô muốn cùng người đàn ông khác hôn môi, bình dấm chua trong lòng ngay tức khắc lại đổ, anh hơi kích động một lần nữa hôn môi cô, gằn từng chữ từng câu vào trong miệng cô.
"Em muốn hôn, muốn mút, muốn liếm. . . . . . Anh lúc nào cũng theo hầu đến cùng."
Muốn tìm người đàn ông khác, không có cửa đâu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sáng hôm sau, Tịch Hoa Nguyệt đặc biệt tới đón Hoàng Nhạc Nhạc cùng nhau đi làm, thân là bạn trai đưa đón bạn gái đi làm là kiến thức cơ bản, anh còn mua một chút thức ăn sáng muốn cùng nhau dùng ở bên trong phòng làm việc.
Trên đường đi làm ——
"Lúc ở trong công ty, anh có thể đừng tới tìm em hay không?"
Hoàng Nhạc Nhạc bất chợt nói.
Anh rất không hài lòng, ấm ức.
"Tại sao?"
Anh cho là cặp tình nhân mới vừa rơi vào bể tình sẽ muốn được ở chung một chỗ, giờ giờ phút phút nhìn thấy, sờ được, ngay cả một giây cũng không muốn tách ra, là ý nghĩ của anh sai lầm, hay là Hoàng Nhạc Nhạc có vấn đề gì?
"Chuyện chúng ta đang hẹn hò tạm thời không cần công khai, có được hay không?"
"Không được."
Anh một lời bác bỏ.
"Hoa Nguyệt . . . . . ."
Cô khẩn cầu.
Anh tức giận liếc cô,
"Tại sao hẹn hò cùng anh lại phải lén lén lút lút, không thể công khai?"
Anh làm sao mà ám muội được hả?
"Em là nói tạm thời. . . . . ."
"Cho anh một lý do."
Anh có thể chấp nhận lý do.
Cô suy nghĩ một chút, mới nói:
"Em chỉ nghĩ an an phận phận làm xong bổn phận công việc của em, không hy vọng những người khác bởi vì quan hệ của chúng ta mà nhìn em với con mắt khác, làm cho người khác cảm thấy em có đặc quyền."
Anh nhướn mày,
"Em sẽ dùng đặc quyền mệnh vua sai khiến chư hầu?"
Cô lắc đầu.
"Vậy thì em sẽ làm bộ, đùa bỡn lấy đặc quyền đi chèn ép người khác sao?"
Cô sẽ không làm mấy cái loại chuyện này.
"Em . . . em không dám."
"Cái này không phải."
Cô chính là suy nghĩ nhiều quá, nếu mà cô có một chút mạnh mẽ, anh cũng không phải lo lắng hết sức xem cô có không phải lại bị uất ức gì không, lại còn một chữ cũng không nói, anh chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên:
"Như vậy những người khác mới không dám bắt nạt, chèn ép em."
Coi như cô có thể chịu được, anh cũng sẽ không để cho cô bị đối xử như vậy.
"Ah, ah?"
Cô nhìn anh chằm chằm, rồi sau đó giống như đột nhiên hiểu ra cái gì, há to mồm, chỉ vào anh.
"Anh . . . anh biết!"
Vốn anh không có ý định nhắc tới chuyện này, nếu không cẩn thận nói lộ ra miệng, vậy liền nhận.
"Ừ."
"Cho nên, quản lý đúng lúc xuất hiện phát hiện việc làm của tiểu Huệ cùng chị A Linh, cũng lên tiếng ngăn lại. . . . . . Là ý của anh."
Cô sử dụng câu khẳng định.
"Còn biện pháp nào, ai bảo em dễ bị bắt nạt như vậy, hơn nữa bị bắt nạt cũng không nói một tiếng."
Anh đương nhiên ra mặt.
"Thật ra thì. . . . . . Đó cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng, em cũng chỉ là tốn thêm một ít thời gian, để ý nhiều hơn một chút tài liệu mà. . . . . ."
Nhận thấy được ánh nhìn chằm chằm của anh, âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ.
"Tốt nhất chỉ là tốn thêm một ít thời gian, để ý nhiều hơn một chút tài liệu mà thôi, nếu như em và bọn họ là sự trợ giúp, ủng hộ giữa đồng nghiệp, vậy anh sẽ không phản đối."
Nhưng rõ ràng không phải.
"Họ chính là cố ý ăn sạch em, chiếm lợi ích của em."
"Ách. . . . . ."
Cô không phản bác, bởi vì lời anh nói đều là sự thật.
"Tiền lương của bọn họ sao không chia cho em một nửa đi?"
Anh càng nói càng tức giận,
"Ngay cả bổn phận công việc của mình cũng làm không được, công ty phát tiền lương mời các cô ấy tới làm cái gì!"
Anh sẽ không dưới cơn nóng giận, đuổi việc họ chứ?
"Hoa Nguyệt, chuyện cũng đã qua, chị A Linh và tiểu Huệ sau này sẽ không đem công việc của họ kín đáo đưa cho em, anh cũng đừng trách họ nữa, có được hay không?"
Anh hừ hừ, mặc dù không có nói đồng ý, nhưng tức giận trên gương mặt tuấn tú thoáng biến mất một chút,
"Ngu ngốc, người ta bắt nạt em như vậy, tại sao em lại muốn xin xỏ cho họ chứ?"
"Ai mà chả có lúc sai lầm, chỉ cần biết sai có thể sửa lỗi là được rồi."
Cô cười, trong tim không có điều khúc mắc không vui trong lòng.
"Lần sau mà có chuyện như vậy xảy ra, nhất định em phải nói cho anh biết."
"Vâng."
Cô nghĩ lừa qua chuyện.
Anh than nhẹ,
"Hử?"
Cũng bởi vì hiểu rõ cá tính của cô, cho nên anh càng muốn cô phải chính miệng hứa hẹn.
Cô không thể không đồng ý,
"Được rồi, nhất định em sẽ nói cho anh biết, được chưa."
"Được."
Anh rất hài lòng,
"Như thế này ăn xong đồ ăn sáng, em trở lại phòng làm việc."
Cô nghi ngờ liếc về phía anh,
"Ăn ở nơi nào?"
"Đương nhiên là ở phòng làm việc của anh rồi."
Chẳng lẽ cô nghĩ tại phòng làm việc của bộ phận hành chính, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ăn sáng? Anh thì không sao cả, chỉ sợ cô sẽ tiêu hóa không tốt.
"Làm chuyện lớn như vậy ai cũng biết chúng ta đang hẹn hò!"
"Biết rồi thì thôi, không sao."
Cũng không phải là bí mật kinh thiên động địa, không cần phải phòng bị, giữ bí mật như điệp viên vậy.
Cô nhìn anh,
"Chúng ta không phải vừa mới nói xong tạm thời không công khai sao?"
"Lý do của em không dùng được."
Anh bác bỏ rồi, ở đâu ra nói xong?
"Trừ phi em còn có lí do hùng hồn hơn."
Nếu không không bàn nữa.
"Ách, cái đó. . . . . ."
Cô ấp úng.