Quo Vadis

Đêm hôm ấy, Vinixius hoàn toàn không ngả lưng. Một lúc sau khi ông Petronius đã bỏ về, khi tiếng rên xiết của những tên nô lệ bị tra tấn không sao làm dịu bớt nỗi đau khổ cũng như cơn cuồng nộ của chàng, chàng bèn tập hợp một toán đông gia nhân, và ngay trong đêm khuya dẫn họ đi tìm Ligia. Chàng sục sạo khắp khu phố Exquilin, rồi Xubar, Vieux Xeleralux cùng tất cả các ngõ ngách gần đó. Sau đó, chàng tìm chung quanh đồi Kapiton, vượt cầu Fadryxius sang đảo, rồi lùng khắp phần thành phố nằm bên kia sông Tyber. Song đó chỉ là một cuộc săn lùng vô mục đích bởi chính chàng cũng không hy vọng gì tìm thấy Ligia, và chàng nếu có đi tìm nàng thì chẳng qua chỉ là để có việc gì làm trong cái đêm khủng khiếp ấy mà thôi. Mãi đến rạng đông, khi trong thành phố bắt đầu xuất hiện những cổ xe và lũ la của những người buôn rau, khi đám thợ nướng bánh đã mở cửa hiệu, chàng mới quay trở về nhà. Đến nhà, chàng ra lệnh thu dọn thi thể cụ già Gulo mà mãi cho tới lúc ấy chưa ai dám chạm tới, chàng ra lệnh đầy đám nô lệ đã để cho Ligia bị cướp mất về các ngục khổ hình ở nông thôn, một hình phạt còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Rồi chàng lăn ra chiếc ghế dài có trải chăn đệm ở chính sảnh bắt đầu nghỉ lung tung xem có cách nào tìm thấy và bắt lại được Ligia hay không.

Từ bỏ nàng, mất hẳn nàng, không bao giờ còn được gặp nàng nữa, đối với chàng là một chuyện không thể nào có được, chỉ riêng việc nghỉ đến điều đó thôi cũng đủ khiến chàng nổi điên lên rồi. Bản tính phóng túng của người lính trẻ lần đầu tiên trong đời vấp phải một sự kháng cự, vấp phải một thứ ý chí không chịu khuất phục, bản tính ấy không thể hiểu nổi sao lại có kẻ nào đó dám chống lại dục vọng của chàng. Vinixius thà để cho cả thế giới này, cả thành bang này sụp đổ tan tành thành một đống gạch vụn còn hơn là để chàng không với tới được cái mà chàng ham muốn. Bị cướp đi lạc thú gần như kề trước môi, chàng cảm thấy như đã xảy ra một chuyện chưa từng có bao giờ, một chuyện đòi hỏi phải được luật lệ của các thần và của con người trả thù.

Song trước hết, chàng không muốn và cũng không thể cam chịu phục tùng số mệnh vì trong đời chàng chưa bao giời biết khát khao một thứ gì như khao khát Ligia. Chàng tưởng mình không thể nào tồn tại được nếu thiếu nàng. Chàng không thể tự trả lời cho chàng nếu không có nàng thì ngài mai chàng sẽ làm gì và làm cách nào chàng có thể sống qua những ngày sau đó nữa. Chốc chốc chàng lại giận nàng đến gần như loạn trí. Lúc thì chàng muốn có ngay nàng để được đánh đập nàng, nắm tóc nàng lôi vào buồng ngủ và giày vò thân xác nàng, lúc thì lòng chàng bùng lên một nỗi nhớ đáng sợ, nhớ giọng nói, dáng hình, nhớ đôi mắt của nàng. Chàng gọi tên nàng, chàng gặm các móng tay, đưa tay lên ôm chặt lấy đầu. Chàng gắng hết sức buộc mình phải suy nghĩ một cách bình tĩnh về cách đoạt lại nàng, song không thể được. Hàng nghìn giải pháp và phương cách khác nhau ùa qua đầu óc chàng, phương sách sau lại điên rồ hơn phương sách trước. Mãi sau chàng chợt nảy ra ý nghĩ là chẳng ai khác ngoài ông Aulux đã đánh tháo cho nàng, và trong trường hợp xấu nhất thì ít ra ông cũng biết hiện nàng đang ẩn náu nơi đâu.

Chàng liền bật dậy muốn lao ngay tới nhà ông bà Aulux. Nếu như họ không chịu trả nàng lại cho chàng, nếu như họ không sợ những lời đe dọa, chàng sẽ đến yết kiến hoàng đế để kiện vị thủ lĩnh già về tội bất tuân thượng mệnh, chàng sẽ xin được án tử hình cho ông ta, song trước đó chàng phải moi cho bằng được từ mồm họ lời khai xem Ligia hiện đang ở đâu đã. Còn nếu họ trả nàng lại cho chàng, thậm chí họ tự nguyện đi chăng nữa, thì chàng cũng vẫn trả thù. Họ đã đưa chàng về nhà và chăm nom săn sóc chàng thật đấy, nhưng chuyện đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa cả. Chỉ bằng một sự xúc phạm này chính họ đã giải thoát cho chàng khỏi mọi thứ hàm ơn. Đến đây, tâm hồn hằn học và cay cú của chàng bắu hả hê với ý nghỉ về nổi tuyệt vọng của bà Pompania Grexyna, khi một viên xenturion nào đó mang bản án tử hình tới cho ôn già Aulux. Chàng gần như tin chắc chàng sẽ xin được bản án tử hình ấy. Ông Petronius sẽ hổ trợ cho chàng trong việc này. Mà nói cho cùng, Hoàng thượng chẳng bao giờ từ chối đám cận thần mình điều gì, trừ khi dục vọng hoặc sự thù ghét riêng tư xui ngài từ chối.

Và thốt nhiên trái tim chàng chợt chết lặng đi bởi một điều phỏng đoán đáng sợ:

Nếu như chính Hoàng đế đánh tháo cho Ligia thì sao?

Ai cũng biết rằng, vì buồn chán. Hoàng đế thường tìm thú vui trong những vụ quấy phá ban đêm. Cả ông Petronius cũng đã từng tham gia vào những trò chơi ấy. Mục đính chính của những trò ấy thực ra cũng chỉ là bắt đàn bà con gái và dùng áo choàng binh sĩ tung họ lên không cho tới khi họ ngất xịu đi mới thôi. Song đôi khi chính Nerô cũng gọi những cuộc vi hành ấy là "cuộc mò ngọc trai" vì rằng đã từng có những trường hợp từ đáy sâu của những khu phố nhung nhúc dân nghèo, người ta đã "mò" lên được những viên ngọc trai thật sự duyên dáng và trẻ trung. Khi ấy trò sagatio - như người ta vẫn thường gọi là trò tung người lên không trên những tấm áo choàng binh sĩ - trở thành một cuộc bắt cóc thật sự, và viên ngọc nọ liền được mang về cung điện Palatyn hay trong hằng hằng sa số các biệt thự của Hoàng đế, hoặc được Nerô nhừng cho một kẻ nào đó trong đám thuộc hạ của mình. Chuyện ấy cũng rất có thể xảy ra vớ Ligia. Hoàng đế đã ngắm nghía nàng trong bữa tiệc và Vinixius không phút nào nghi ngờ rằng chắc hẳn hoàng đế phải thừa nhận rằng nàng là người đẹp nhất trong số phụ nữ mà ngài trông thấy cho tới nay. Làm sao có thể khác được cơ chứ? Đúng là Nerô đã từng có nàng trong cung điện Palatyn và ngài có thể công khai giữ nàng lại đó, song nhưng ông Petronius đã từng nói rất đúng, Hoàng đế không có gan để phạm tội ác, và khi không thể hành động công khai thì bao giờ ngài cũng chọn cách hành động bí mật. Trong trường hợp này có thể nổi lo sợ đối với Popes đã khiến cho Nerô phải làm như vậy. Đến lúc này Vinixius mới chợt nghỉ ra rằng ông bà Aulux không dám dùng bạo lực cướp lại thiếu nữa mà Hoàng đế đã ban cho chàng. Vả chăng ai dám? Liệu cái gã khổng lồ người Ligi có cặp mắt xanh, kẻ đã từng ngang nhiên xông vào phòng tiệc bế thốc nàng lên tay mang ra ngoài có dám chăng? Song y sẽ giấu nàng vào đâu cơ chứ? Không, một tên nô lệ không dám làm việc đó! Vậy thì chẳng có kẻ nào khác làm việc đó, ngài Hoàng đế.

Nghĩ thế, Vinixius tối sầm mắt lại, những giọt mồ hôi tóa ra trên trán chàng, nếu quả như vậy chàng sẽ mất Ligia vĩnh viễn. Có thể giật lại nàng từ bất cứ bàn tay nào khác, chứ không thể giành lại từ những bàn tay ấy. Bây giờ chàng có lý hơn trước để lặp đi lặp lại: Vac miscro mihi! Trí tưởng tượng vẽ ra cho chàng cảnh tượng Ligia nằm trong vòng tay ôm ấp của Nerô, và lần đầu tiên trong đời chàng hiểu rằng có những ý nghỉ mà con người ta không sao chịu đựng nổi. Mãi tới lúc này đây chàng mới chợt nhận ra chàng yêu nàng biết chừng nào. Nếu trong trí nhớ của kẻ bị chết đuối hiện ra trong một chớp mắt toàn bộ cuộc đời của y ra sao, thì giờ đây trong trí óc chàng Ligia cũng lướt qua nhanh như thế. Chàng nhìn thấy nàng và nghe thấy mỗi lời nàng nói. Chàng thấy nàng bên đài phun nước, chàng thấy nàng ở nhà ông Aulux và trong bữa tiệc. Chàng như lại cảm thấy nàng ở gần bên mình, cảm thấy có mùi hương tóc nàng, niềm khóai cảm của những chiếc hôn mà trong trong bữa tiệc chàng đã dày vò đôi môi nàng.

Đối với chàng, hơn bao giờ hết, nàng chợt trở nên trăm lần xinh đẹp hơn, đáng khao khát hơn, ngọt ngào hơn trăm lần xứng đáng là người phụ nữa duy nhất được chọn ra trong số tất cả những người trần thế cùng tất cả các thần linh. Và khi chàng nghĩ rằng toàn bộ cái đó, cái đã bắt rễ trong trái tim chàng, cái đã trở thành máu thịt, thành sự sống của chàng, lại có thể bị Nerô đoạt chiếm, thì một nỗi đớn đau hoàn toàn toàn thể xác liền xâm chiếm lấy chàng, một nỗi đau khủng khiếp đến nỗi chàng muốn đập đầu vào bức tường gian chính sảnh cho đến khi nó vỡ nát ra. Chàng cảm thấy có thể hóa điên và hiểu rằng chắc hẳn chàng đã hóa điên rồi nếu như không có nỗi hận thù còn lại kia. Nếu như khi trước chàng nghĩ rằng mình không thể sống nổi nếu như không tìm lại được Ligia, thì giờ đây chàng không thể nào chết được trước khi trả xong mối hận này. Ý nghĩ ấy duy nhất khiến chàng nhẹ bớt gánh lòng. "Ta sẽ là Kaxius Kharea của ngươi!" - chàng vừa nghĩ tới Nerô vừa thì thầm lập đi lập lại. Rồi bốc một nắm đất từ những chậu hoa đặt quanh bể chứa nước mưa, chàng thề độc với các thần Ereb, Hakate và các vị gia thần của chàng rằng nhất định sẽ trả mối thù này.

Và quả nhiên chàng thấy lòng nhẹ bớt, ít nhất chàng cũng biết sẽ phải sống để làm gì và biết dùng thứ gì để lấp đầy cho những ngày và đêm. Từ bỏ ý nghĩ đi tới nhà ông bà Aulux, chàng ra lệnh cáng tới cung điện Palatyn. Dọc đường, chàng nghĩ, nếu như người ta không thể cho chàng vào cung gặp Hoàng đế, hoặc giả nếu người ta muốn soát xét xem chàng có mang theo khí giới hay không thì đó là bằng chứng chứng tỏ chính Hoàng đế đã bắt cóc Ligia. Song chàng không mang theo vũ khí. Nói chung, chàng hoàn toàn bị mất tỉnh táo, nhưng giống như những người thường bị lôi cuốn bởi một suy nghĩ duy nhất, chàng vẫn còn giữ được sự tỉnh táo trong tất cả những gì có liên quan đến việc báo thù. Chàng không muốn sự trả thù ấy bị lộ ra quá sớm. Ngoài ra Akte đã, bởi vì chàng cho rằng nhờ nàng chàng có thể sẽ biết được sự tình. Chốc chốc chàng lại thấy bừng lên niềm hy vọng rằng sẽ được gặp lại Ligia, và cứ thế chàng lại thấy run rẩy cả người. Bởi có thể khi bắt cóc nàng Hoàng đế không biết nàng là ai, và ngày hôm sau ngài trả nàng lại cho chàng thì sao? Song chỉ một giây sau chàng lại vứt bỏ giả thuyết đó. Nếu bọn họ muốn trả nàng lại cho chàng thì đã trả từ hôm qua rồi. Chỉ mỗi mình Akte có thể làm sáng tỏ mọi chuỵên và cần phải gặp nàng trước những người khác.

Khẳng định như vậy rồi, chàng ra lệnh cho bọn nô lệ rảo bước hơn, dọc đường chàng nghĩ lung tung, lúc thì nghĩ tới Ligia, lúc tới chuyện trả thù. Chàng nghe nói rằng các tăng lữ thờ nữ thần Pachtơ của Ai Cập biết phương pháp gây bệnh cho kẻ nào họ muốn và chàng định sẽ hỏi họ phép thuật ấy. Ở phương Đông, người ta cũng cho rằng chàng biết rằng, dân Do Thái biết những câu phù chú có thể khiến cho mình mẩy kẻ thù lở loét hết cả ra. Trong đám nô lệ nhà mình chàng có hơn chục tên Do Thái, chàng tự hứa với mình rằng khi ra về sẽ ra lệnh tra tấn chúng cho tới khi nào chúng chịu thổ lộ điều bí mật ấy cho chàng mới thôi. Song chàng vẫn thấy hả hê nhất khi nghỉ tới thanh đoản kiếm La Mã, nó sẽ làm vọt ra một suối máu, như dòng máu đã vọt ra từ người Kaxius Kaligula và tạo ra những vết máu không phai mờ trên thân cột của dãy hàng hiên. Lúc này chàng sẵn sàng tàn sát cả thành Roma, và giá như có vị thần linh đầy hận thù nào đó hứa với chàng rằng tất thẩy mọi người đều phải chết trừ Ligia và chàng thì chàng cũng sẵn sàng đồng ý.

Trước chiếc cổng vòng cung chàng cố gắng giữ hết sức tỉnh táo: nhìn thấy toán lính cấm vệ đang canh gác, chàng lại nhủ thầm rằng nếu như bọn chúng gây ra khó khăn - dù là khó khăn nhỏ nhặt nhất cho chàng khi vào, thì đó sẽ là bằng chứng rằng hiện Ligia đang có mặt trong cung điện theo ý muốn của chính Hoàng đế. Song viên xenturioa phụ trách lại mỉm cười thân ái với chàng, và tiến lên vài bước, y nói:

- Xin chào ngài hộ dân quân cao quý! Nếu như ngài muốn đến quỳ lại Hoàng thượng thì ngài chọn phải giờ xấu mất rồi, và tôi không rõ liệu ngài có được yết kiến Hoàng thượng hay không nữa kia.

- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Vinixius hỏi.

- Tiểu Auguxin thần thánh bị ốm bất ngờ từ hôm qua. Hoàng thượng và Auguxia Poppca đang túc trực bên công chúa với các vị danh y được vời từ khắp thành bang.

Đó là một tai họa nghiêm trọng. Khi công chúa chào đời, Hoàng đế sung sướng đến phát cuồng và đón chào đứa trẻ bằng cxtra humanum gaudium (những nghi thức siêu nhân). Còn nguyên lão viện thì ngay từ trước đó đã vô cùng trọng thể gửi gắm cái bụng mang thai của nàng Poppea cho các vị linh thần. Người ta đã làm những biểu vật tạ ơn và tổ chức các cuộc hội vui tuyệt vời tại Arixium, nơi công chúa sinh hạ. Ngoài ra, người ta còn dựng đền thờ cho cả hai vị nữa thần tài Fortune nữa. Nerô kể không bao giờ biết giữ chừng mực rong bất cứ chuyện gì - yêu đứa trẻ này vô chừng mực, còn đối với ả Poppea thì đứa bé cũng rất quý báu, vì ít nhất nó cũng củng cố thêm địa vị của ả và nó tạo ra một thứ ảnh hưởng không thể gạt bỏ được.

Số phận của cả đế chế rất có thể sẽ phụ thuộc vào sức khỏe và sinh mạng của Tiểu Auguxis, song bị chi phối bởi chuyện riêng tư và tình yêu quá nhiều, nên Vinixius hầu như chẳng để ý gì đến cái tin mà viên xenturion vừa báo cho chàng hay, chàng đáp:


- Tôi chỉ muốn gặp nàng Akte thôi.

Rồi chàng đi qua.

Song chính Akte cũng đang bận bịu bên cạnh đứa bé nên chàng phải chờ rất lâu. Mãi tới gần trưa nàng mới về, nét mặt mệt mỏi và nhợt nhạt, khi trông thấy Vinixius lại càng nhợt nhạt hơn.

- Akte - Vinixius kêu lên, tóm lấy nàng, kéo tuột nàng vào gian chính sảnh thông thiên - Ligia ở đâu?

- Tôi đang muốn hỏi anh chính điều đó - nàng vừa nói vừa nhìn chàng với vẻ trách móc.

Còn chàng, dù đã tự nhủ là sẽ điều tra nàng một cách bình tĩnh, song chính chàng đã chụp lấy đầu mình và lặp đi lặp lại đến với bộ mặt dài ngoảng ra vì đau đớn và giận dữ:

- Không có nàng! Nàng bị bắt cóc dọc đường rồi!

Lát sau chàng sực tỉnh và kề mặt mình vào tận sát mặt Akte, chàng rít lên qua kẻ răng:

- Akte!...Nếu nàng vẫn yêu quý cuộc sống, nếu nàng không muốn trở thành nguyên nhân của những nổi bất hạnh mà thậm chí nàng không thể hình dung nổi, thì hãy trả lời thật cho ta biết: có phải chính Hoàng đế đã cướp lại Ligia hay không?

- Hôm qua Hoàng thượng không hề rời khỏi cung điện.

- Hãy thề với hương hồn mẹ nàng, hãy thề với tất cả thần linh đi! Ligia có mặt trong cung điện hay không?

- Thề có hương hồn của mẩu thân ta, hởi Marek, hiện nay nàng không có mặt trong cung và không phải Hoàng thượng đã cướp lại nàng. Từ hôm qua, Tiểu Auguxis bị lâm bệnh và Nerô không bao giờ rời khỏi chiếc nôi công chúa.

Vinixius thở hắt ra. Điều kinh khủng nhất đối với chàng đã thôi không còn đe dọc chàng nữa.

- Thế nghĩa là - chàng vừa thốt lên vừa ngồi xuống chiếc ghế và xiết chặt hai nắm tay - bọn Aulux đã cướp nàng vậy thì đáng thương thay cho chúng.

- Sáng nay, ngài Aulux Plauxius có lại đây. Ông ấy không gặp được tôi vì tôi bận canh đứa bé nhưng đã hỏi Epafrođit cùng những người khác trong đám gia nhân của Hoàng đế về Ligia, sau đó ông ấy còn nói với họ rằng sẽ tới đây lần nữa để gặp tôi.

- Ông ta muốn khỏi bị nghi ngờ đấy thôi. Nếu như ông ta không biết có chuyện gì xảy ra với Ligia thì hẳn ông ta đã không tới tìm nàng.

- Ông ta có để lại cho tôi vài chữ trên tấm bảng anh đọc đi rồi sẽ thấy rằng ông được biết là Ligia bị Hoàng đế bắt khỏi nhà ông là do anh và ngài Petronius yêu cầu, ông ta đồ rằng Ligia sẽ được gửi đến cho anh, và sáng hôm nay ông ấy sẽ tới nhà anh, người ta đã kể cho ông nghe mọi chuyện.


Nói xong, nàng bước sang phòng ngủ và lát sau quay lại với tấm bảng nhỏ mà ông Aulux đã để lại cho nàng.

Vinixius đọc và nín lặng. Còn Akte dường như đọc được những ý nghĩ qua bộ mặt u ám của chàng nên lát sau nàng nói:

- Không phải đâu, Marek! Đã xảy ra chính cái điều mà Ligia mong muốn.

- Ngươi biết trước là nàng muốn trốn! - Vinixius lại nổi khùng.

Còn nàng nhìn chàng bằng đôi mắt mơ màng như phủ một làn sương mờ của mình, vẻ như nghiêm khắc.

- Tôi biết rằng nàng không muốn trở thành tỳ thiếp của anh.

- Thế cả đời ngươi, ngươi là ai?

- Trước kia, tôi vốn là nô tỳ kia mà.

Song Vinixius không bớt phẩn nộ. Chính Hoàng đế đã ban Ligia cho chàng nên chàng không cần phải hỏi xem trước kia nàng là ai. Dù nàng cho chui xuống đất chàng cũng phải tìm ra cho bằng được và sẽ đối xử với nàng hoàn toàn theo ý chàng muốn. Chính thế đấy! Nàng sẽ là tỳ thiếp của chàng. Chàng sẽ ra lệnh đánh đập nàng lúc nào chàng thích. Nếu chàng chán, chàng sẽ ban nàng cho kẻ tồi tệ nhất trong đám nô lệ của chàng hoặc sẽ ra lệnh cho nàng phải xay hạt ngũ cốc trong nông trại của chàng tại Phi châu. Giờ chàng sẽ đi tìm nàng và nhất định sẽ tìm ra nàng chỉ để giày vò, chà đạp và làm nhục chàng mà thôi.

Mỗi lúc một thêm giận dữ, chàng quá trớn đến nỗi Akte nhận ra rằng chàng chỉ dọa dẩm nhiều hơn những điều chàng có thể thực hiện được, rằng chính cơn giận và nỗi đau đớn trong chàng đang lên tiếng. Đối với nỗi đớn đau nàng vốn sẵn tình thương, song sự thái quá khiến cho nàng mất hết kiên nhẫn, nàng bèn hỏi lại: vậy thì chàng đến gặp nàng làm gì?

Vinixius không thu ra ngay câu trả lời. Chàng đến gặp Akte vì chàng muốn, vì chàng cho rằng nàng sẽ cho chàng biết tin tức gì đó, còn thực ra chàng đến đây để yết kiến Hoàng đế kia, song không gặp được nên mới ghé qua chỗ nàng. Ligia muốn đi là cưỡng lại ý chí của Hoàng đế, vậy thì chàng sẽ cầu xin người để người ra lệnh sục tìm nàng trong khắp thành bang và khắp toàn quốc, dù phải huy động tất cả các chiến đoàn, dù phải xáo tung từng ngôi nhà một trong toàn bộ đế quốc. Petronius sẽ ủng hộ lời khẩn cầu của chàng và ngay ngày hôm nay việc tìm kiếm sẽ được bắt đầu.

Nghe thấy thể, Akte nói:

- Hãy cẩn thận đấy, nếu không anh sẽ mất nàng vĩnh viễn ngay vào lúc theo lệnh Hoàng đế người ta tìm ra nàng.

Vinixius nhíu mày.

- Thế nghĩa là thế nào? - chàng hỏi.

- Hãy nghe tôi nói đây, anh Marek! Hôm qua tôi với Ligia chơi trong vườn thượng uyển, chúng tôi gặp Poppea cùng Tiểu Auguxis được ả da đen Lilith bế đi. Đến chiều thì đứa bé lâm bệnh, còn Lilith cứ nằng nặc bảo rằng nó bị bùa chài và chính người đàn bà ngoại quốc mà họ gặp trong vườn đã gây ra chuyện này. Nếu như đứa bé khỏe lại thì họ sẽ quên chuyện này đi, còn nếu trái lại thì Poppea sẽ là người đầu tiên buộc cho Ligia dùng ma thuật, và khi ấy, dù người ta có tìm thấy nàng ở đâu chăng nữa - cũng sẽ không có cách nào cứu được nàng nữa đâu.


Một giây im lặng rồi Vinixius cất tiếng:

- Có thể nàng đã đánh bùa công chúa cũng nên? Và đánh bùa cả tôi đây nữa?

- Còn Lilith cứ nhắc đi nhắc lại rằn đứa bé khóc thét lên khi ả bế nó đi ngang chỗ chúng tôi. Quả có thế thật. Nó khóc thét lên. Hẳn là khi được mang ra vườn thì nó đã nhuốm bệnh sẵn rồi. Anh Marek, anh hãy tự đi tìm Ligia nếu anh muốn, song trước khi Tiểu Auguxis bình phục, xin anh chớ nói chuyện với Hoàng thượng về nàng, vì nếu không anh sẽ trút lên đầu Ligia sự trả thù của Poppea đấy. Vì anh, mắt nàng khóc thế cũng đã quá đủ rồi, cầu tất cả các thần linh phù hộ cho mái đầu tội nghiệp của cô bé!

- Người yêu nàng ư, Akte? - Vinixius hỏi vẻ rầu rỉ.

Đôi mắt người nô tỳ giải phóng long lanh lệ.

- Phải. Tôi yêu cô bé.

- Bởi vì cô ta đâu có dùng lòng hận thù để đáp lại ngươi như ngươi đã đáp đền cho ta.

Akte nhìn chàng hồi lâu như do dự hoặc như muốn dò xem có nên nói thật không, rồi nàng bảo:

- Hởi con người nòng nảy và mù quáng kia! Nàng yêu anh!

Những lời ấy tác động mạnh tới Vinixius khiến chàng bật lên như cơn loạn trí. Không đúng. Ligia căm thù chàng thì có. Làm sao Akte biết được? Không lẽ chỉ sau mỗi một ngày quen biết mà Ligia đã thổ lộ lòng mình với nàng chăng? Yêu gì mà lại chọn con đường sống lang thang, nhục nhã, khốn khổ, phấp phổng ở ngày mai, thậm chí cả cái chết cùng cực nữa - thay vì một ngôi nhà viên mãn, nơi người yêu đã dọn sẵn tiệc đón chờ? Tốt nhất là đừng nên nghe tới những chuyện như vậy, vì có thể hóa điên mất. Chàng không muốn đổi nàng dù là để lấy tất thảy mọi báu vật trong cái cung điện này, vậy mà nàng lại chạy trốn chàng. Tình yêu gì mà lại sợ khoái lạc, lại đẻ ra nổi đớn đau? Ai có thể thừa nhận được chuyện ấy? Ai có thể hiểu nổi? Giả như không có niềm hy vọng tìm thấy nàng thì chàng đã thọc ngay gươm vào người cho rảnh đời. Tình hiến dâng chứ không cướp bóc. Hồi ở nhà ông ba Aulux, đã có những giây phút chính nàng cũng không tin vào một niềm hạnh phúc gần gũi, song giờ đây chàng biết rằng nàng đã căm thù chàng, đang căm thù chàng và sẽ chết với nỗi căm thù ấy trong tim.

Song đến lượt Akte - vốn nhút nhát và ôn hòa - lại nổi cơn phẩn nộ. Chàng đã cố gắng theo cách nào để có được Ligia? Thay vì cúi đầu trước ông Aulux và bà Pomponia để cầu xin nàng thì chàng lại tước đoạt đứa con của họ bằng thủ đoạn xấu xa đối với bậc cha mẹ. Chàng không muốn cưới nàng làm vợ mà chỉ muốn nàng phải làm tỳ thiếp - nàng, con nuôi của một gia đình gia giáo, một công chúa con vua. Rồi chàng lại đẩy nàng vào một ngôi nhà đầy tội ác và đáng tởm này, phơi bày ra trước đôi mắt trong sạch của nàng cảnh một cuộc yến tiệc vô luân và đã đối xử với nàng như đối xử với một con đĩ. Vậy ra chàng quên mất gia đỉnh nhà Aulux là thế nào, bà Pomponia Graxyna - người đã giáo dục Ligia - là ai hay sao? Vậy ra chàng không đủ trí thông minh để đoán được rằng có những người đàn bà khác hẳn Nigiđia, Kanvia Kryxpinilla, khác Poppca và những người đàn bà khác nữa mà chàng gặp trong cung của Hoàng đế hay sao? Vậy khi gặp Ligia chàng đã không hiểu được ngay rằng đó là một thiếu nữ trinh trắng thà chết còn hơn chịu nhục? Làm sao chàng biết nàng thờ những vị thần nào và liệu các vị thần ấy có trong sạch và tốt đẹp hơn nữ thần Venus đỉ thỏa hoặc nữ thần Izyx mà đám đà bà phóng đảng của Roma thờ phụng không? Không! Ligia không hề thổ lộ với Akte gì cả, nhưng nàng có nói rằng trông chờ ở chàng, ở chính Vinixius sự cứu giúp, nàng hy vọng rằng chàng sẽ xin Hoàng đế cho phép nàng trở về nhà với bà Pompania.

Và khi nói điều ấy, nàng đã đỏ mặt như một thiếu nữ đang yêu và đang tin tưởng. Tim cô gái đã từng đập mạnh vì chàng, vậy mà chính chàng lại khiến nàng sợ hãi, chính chàng lại xúc phạm tới nàng và đã làm sụp đổ tất cả, giờ đây thì chàng cứ đi mà nhớ quân lính của Hoàng đế sục tìm nàng, nhưng xin hãy biết cho rằng, nếu đứa con của Poppea mà chết, thì mọi nỗi nghi ngờ sẽ giáng xuống đầu Ligia và chắc rằng nàng sẽ bị khép vào tội chết.

Một nỗi xúc động bắt đầu len qua cơn giận và nỗi đau của Vinixius. Cái tin Ligia đã từng yêu chàng khiến chàng bị xáo động đến tận đáy lòng. Chàng nhớ lại nàng trong vườn nhà ông Aulux khi nàng lắng nghe những lời chàng nói với khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt tràn trề ánh sáng. Chàng tưởng như chính lúc đó nàng bắt đầu phải lòng chàng và ý nghĩ này khiến chàng ngập trong một cảm giác hạnh phúc nào đó trăm lần lớn lao hơn thứ hạnh phúc mà chàng vẫn khao khát. Chàng nghĩ rằng chàng quả thực từng có thể có được nàng một cách tự nguyện và với cả tình yêu. Nàng cũng đã có thể giăng tơ và dùng mỡ sói xoa lên cửa nhà chàng, rồi nàng sẽ là người vợ, sẽ ngồi lên tấm da cừu bên bếp lửa nhà chàng. Chàng đã từng có thể được nghe từ miệng nàng câu thề nguyện thiêng liêng: "Nơi nào có chàng Kaiux, nơi đó có em Kain", và nàng sẽ mãi là của chàng. Tại sao chàng lại không hành động như thế? Chàng đã từng sẵn sàng làm như thế kia mà. Giờ thì không còn nàng đâu nữa và rất có thể sẽ chẳng bao giờ tìm được nàng và nếu như có tìm được nàng đi nữa thì rất có thể bị mất nàng vĩnh viễn, còn nếu như không mất, thì cả ông bà Aulux lẫn nàng đâu còn muốn nhận chàng nữa. Nghĩ tới đây cơn giận lại khiến tóc chàng dựng ngược, song không phải là cơn giận chống lại ông bà Aulux hoặc Ligia mà chống lại ông bà Aulux hoặc Ligia mà chống lại ông Petronius. Ông chính là kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này. Giá như không có ông thì Ligia đã không cần phải lang bạt, nàng đã trở thành vị hôn thê của chàng và sẽ chẳng có mối nguy hiểm nào đe dọa mái đầu thương yêu ấy cả. Giờ thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, đã quá muộn màng để sửa chữa điều ác, cái điều ác đã vốn không thể nào sửa được.

- Muộn mất rồi!

Và chàng ngỡ như miệng vực thẳm hả hoác ra dưới chân chàng. Chàng không biết nên làm gì, nên hành động ra sao, phải đi tới đâu. Akte có nhắc đi nhắc lại như một tiếng vang câu "muộn mất rồi", cái câu được nói ra từ miệng nàng lại khiến chàng nghe như một lời tuyên án tử hình. Chàng chỉ hiểu được một điều là chàng phải tìm bằng được Ligia, vì nếu không thì sẽ có chuyện không lành xảy ra với bản thân chàng.

Và quận người một cách máy móc vào chiếc áo loga, chàng muốn bỏ đi, thậm chí chẳng buồn từ biết Akte nữa, thì bổng bức tường ngăn gian tiền sảnh với chỉnh sảnh chợt hé ra, và chàng chợt thấy trước mắt mình dáng hình đầy vẻ tang tóc của bà Pomponia Grexyna.

Rõ ràng là cả bà nữa cũng biết về sự biến mất của Ligia, và vì nghĩ rằng bà gặp Akte thì tiện hơn ông Aulux, nên bà tìm đến nàng để hỏi tin.

Song khi trông thấy Vinixius bà bèn quay khuôn mặt nhỏ bé và nhợt nhạt của mình về phía chàng: rồi lát sau bà nói:

- Anh Marek, cầu Chúa tha thứ cho anh về điều xúc phạm mà anh đã gây ra cho chúng tôi và cho Ligia.


Còn chàng đứng cúi đầu trước cảm giác bất hạnh và có tội, không rõ vị Chúa nào sẽ phải và có thể tha thứ cho chàng, cũng như không hiểu vì sao bà Pomponia lại nói chuyện tha thứ trong khi lẽ ra phải nói đến chuyện trả thù.

Một lúc sau chàng bước ra, đầu óc trống rỗng vô phương sách, đầy những suy tư nặng nề đầy ưu phiền và ngạc nhiên.

Trên sân trong và bên dưới hành lang, những đám người lo lắng không yên đang tụ tập. Bên cạnh đám nộ lệ phục dịch trong cung còn có mặt các vị hiệp sĩ và nguyên lão, họ tới đây để thăm hỏi tình hình sức khỏe của Tiểu Auguxis, đồng thời để có mặt được trong cung và bày tỏ lòng ưu ái của mình, dù chỉ là với bọn nô lệ của mình với Hoàng đế. Rõ ràng tin tức về sự lâm bệnh của vị "thánh nữ" này lan đi rất nhanh, vì ở cổng ra vào xuất hiện ngày thêm nhiều những đám người vừa mới tới, còn qua lổ cửa của vòm cung còn trông thấy hàng đám đông người nữa. Một vài người trong những kẻ mới đến thấy Vinixius từ trong cung đi ra liền bám lấy chàng hỏi han tin tức, song chàng chẳng hề đạp lại mà cứ thẩn thờ bước đi, cho tới khi Petronius - ông cũng tới đây để dò tin - gần như phải dùng ngực va vào chàng để giữ chàng dừng lại.

Vinixius sẵn sàng nổi đóa khi trông thấy ông và hẳn chàng đã gây ra náo động trong cung nếu như khi rời khỏi chỗ Akte chàng không thất vọng đến thế, nếu chàng không ở trong tình trạng kiệt sức và u buồn đến thế, đến mức cái tính nóng nãy bẩm sinh của chàng dường như cũng tạm thời lẩn đi. Chàng chỉ gạt ông Petronius sang một bên và muốn bước đi, song gần như bằng sức mạnh ông đã giữ chàng lại đứng lại:

- Ngọc thể công chúa ra sao? - ông hỏi

Song cái sức mạnh ấy lại khiến Vinixius nổi cáu và chỉ trong nháy mắt chàng đã nổi khùng lên:

- Cầu cho địa ngục nuốt tươi công chúa với cả cái cung điện này đi!- chàng đáp răng nghiến chặt.

- Im đi, đồ bất hạnh!- Petronius thốt ra và nhìn quanh một vòng, ông vội nói thêm:

- Nếu anh muốn biết tin về Ligia thì hãy theo ta. Không! Ở đây ta sẽ không nói gì hết! Đi với ta, trong kiệu ta ta sẽ nói anh nghe những điều ta nghỉ.

Và chàng ôm quàng lấy chàng trai ông vội vã đưa chàng ra khỏi cung điện.

Thực ra, ông chỉ muốn đưa chàng ra khỏi cung điện chứ ông cũng chẳng có tin gì mới. Trái lại, vốn là người từng trải dẫu hôm qua ông đã nổi giận nhưng ông vẫn có niềm đồng cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về chuyện đã xảy ra, nên ông đã ra tay hành động. Khi họ bước lên kiệu ông nói:

- Ta đã ra lệnh cho nô lệ của ta theo dõi tất cả cửa thành sau khi đã trả cho chúng biết diện mão của cô gái và của tên khổng lồ nọ, kẻ đã bế cô ta ra khỏi bữa tiệc tại hoàng cung, vì chẳng còn nghi ngờ gì nữa chính lão đã đánh tháo cho cô bé. Hãy nghe ta nói đây: cũng có thể ông bà Aulux muốn giấu cô ta vào một trong những nông trại của họ, khi ấy chúng ta có thể biết được họ đưa cô ta về hướng nào. Còn nếu như không thấy cô ta đi qua các cổng thành thì điều đó chứng tỏ là cô ta vẫn còn ở lại trong thành, và ngay ngày hôm nay chúng ta sẽ sục tìm trong thành phố.

- Gia đình Aulux cũng không biết hiện nàng đang ở đâu - Vinixius nói.

- Anh có chắc thế không?

- Cháu có gặp bà Pomponia. Họ cũng đang tìm kiếm nàng.

- Hôm qua cô ta chưa thể ra khỏi thành vì cổng thành đóng chặt. Mỗi cổng thàn hiện có hai người của ta túc trực. Một người sẽ đi theo hút Ligia và gã khổng lồ, người kia sẽ quay về ngay để báo. Nếu cô ta còn ở trong thành thì nhất định chúng ta sẽ tìm ra, vì rất dễ nhận dạng cái tên người Ligi ấy, dù chỉ dựa trên tầm vóc và đôi vai của hắn mà thôi. May mắn cho anh là không phải Hoàng đế bắt cóc cô ta, ta có thể cam đoan với anh rằng không phải y, vì trong cung điện Palatyn không có điều gì bí mật với ta cả.

Song trong Vinixius lại trào dâng một nỗi tiếc thương hơn là tức giận, và bằng giọng đứt quãng bởi cảm xúc, chàng bắt đầu thuật lại cho ông Petronius nghe những điều chàng được Akte kể: những nổi nguy hiểm đang treo trên đầu Ligia khủng khiếp đến nổi nếu như có tìm thấy hai người đang đi trốn thì cần phải giấu họ thật kín, khuất mắt Poppea. Rồi tiếp đó chàng cau đắng trách móc lời khuyên của Petronius. Giả như không có ông thì mọi sự đã diễn ra hoàn toàn khác. Ligia vẫn ở lại nhà ông bà Aulux, còn chàng Vinixius có thể gặp nàng hàng ngày và chàng sẽ sung sướng hơn cả Hoàng đế. Càng kể, tình cảm càng phấn khích, mỗi lúc chàng càng thêm xúc động, đến nổi cuối cùng những giọt lệ nuối tiếc và điên giận bắt đầu trào ra từ mắt chàng.

Còn Petronius thì hoàn toàn không ngờ rằng chàng trai có thể yêu và khát khao đến mức ấy, khi trông thấy những giọt lệ tuyệt vọng kia ông ngạc nhiên tự nhủ.

- Ôi hùng mạnh thay Nữ Chúa Síp! Chỉ có mỗi một mình nữ thần là ngự trị trên các thần lính và loài người mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận