Tẩy trang?
Minh Hạ sửng sốt.
Ở thế giới tương lai, do sự phổ biến của công nghệ tái tổ hợp gen nên dù thuộc chủng tộc nào họ đều có một khuôn mặt cao cấp hoàn hảo không cần trang điểm chỉnh sửa.
Ngay cả khi muốn thử nhiều phong cách khác nhau, vẫn có công nghệ hình chiếu hỗ trợ, vì vậy họ có thể đạt được bất kỳ hiệu ứng trang điểm nào họ muốn ngay lập tức.
Các bước trang điểm đều được tỉnh đi chứ đừng nói đến tẩy trang.
Vì vậy, Minh Hạ ban đầu nghe đến "tẩy trang" không có phản ứng lại.
Thấy Minh Hạ ngồi im ở đó, bố cô ấy tưởng cô ấy im lặng kháng cự, lại nghĩ đến chuyện cô ấy trốn học hai ngày trước, trong lòng tràn đầy lo lắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng đột nhiên càng thêm tức giận.
Ông nặng nề đặt bát cơm lên bàn, gắc đũa sang một bên, hai tay đặt ở trên đùi, há miệng và chuẩn bị tốt phải dạy bảo Minh Hạ một chút.
Đối với con gái hiếm khi ỷ lại mình, mẹ Minh Hạ rất vui nhưng còn chưa kịp phản ứng lại bầu không khí trên bàn lại đột nhiên thay đổi.
Thời gian nghỉ trưa của trường "Nhị trung" rất ngắn, vì vậy bình thường Minh Hạ đều ăn trưa ở trường, chỉ có trưa chủ nhật sẽ về ăn cơm ở nhà vì chiều không có tiết học.
Hiếm khi cả gia đình ngồi ăn cơm cùng nhau mẹ Minh Hạ không muốn thời gian này trôi qua trong cuộc cãi nhau của hai cha con.
Thấy vậy, bà vội vàng đưa tay đẩy con gái: "Còn ngơ ngác làm gì? Nhanh đi rữa mặt đi."
"Ồ, được rồi."
Sau khi nghe được mẹ nhắc nhở, Minh Hạ cũng phản ứng lại, lập tức đứng dậy đi toilet tìm bông tẩy trang và nước tẩy trang để tẩy trang trên mặt.
Tuy nhiên, khi nhìn rõ gương mặt trong gương, chính bản thân cô cũng phải kinh ngạc.
Đánh phấn mắt màu tím, miệng bôi son, khuôn mặt đồ trắng bạch và mái tóc rối loạn như đống rơm..
Má ơi, đây là hóa trang vẫn là spy Dạ Xoa a?
Dùng bông tẩy trang đem nước tẩy trang lau lên toàn bộ khuôn mặt, một bên cẩn thận massage một bên nhớ lại những gì đã xảy ra với mình vào thời gian này.
Kỳ thực cô không hề thích trang điểm, lý do tại sao cô cố tình trang điểm đậm để đi học chỉ đơn giản là nổi loạn.
Lúc đầu, giáo viên còn vì vậy tìm phụ huynh đến nói chuyện, sau đó còn trốn học, đánh nhau.
Thành ra loại chuyện nhỏ này giáo viên không thế nào quan tâm.
Rữa sạch bọt biển trên mặt, Minh Hạ ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Mắt hạnh, mũi cong, môi hồng, lan da lại trắng..
Minh Hạ chợt nhận ra cô trông có vẻ cũng xinh nhỉ?
Đặt khăn trở lại giá treo khăn, Minh Hạ định quay trở lại tối thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, nhìn qua mắt mèo thì ra là Vương Phi, liền mở cửa ra.
Cô vừa định hỏi Vương Phi đến có chuyện gì, thì thấy cậu ngạc nhiên nhìn cô: "Minh tỷ, sao tỷ lại tẩy trang? Buổi chiều chúng ta phải đi ra ngoài chơi, tỷ trang điểm lại không phiền phức sao?"
"Phiền a, nên sau nay tỷ quyết định không trang điểm nửa." Minh Hạ đáp, rồi hỏi cậu: "Sau đệ đột ngột tới đây vậy? Không phải chúng ta mới tách nhau có mười phút sao? Đệ ăn cơm hẳn là không nhanh vậy đi?"
Minh Hạ không hỏi còn tốt, vừa hỏi Vương Phi liền ủy khuất mói: "Tỷ không phải nói tối nay đi học sao? Đệ chỉ còn có thể chọn tổ chức sinh nhật vào buổi chiều.
Đi nhé, đệ mời các bạn ăn cơm với đi KTV hát, sau đó trực tiếp về trường."
Vương Phi thỏa hiệp hoàn toàn nằm trong dựa kiến của Minh Hạ.
Nghe xong cậu nói, cô thậm chí còn có cảm giác "trẻ nhỏ dễ dạy" thành tựa.
"Kk, tỷ đổi cái giày đã, đệ chờ chút." Lấy giày ra khỏi giá để đặt xuống đất, Minh Hạ vừa đổi vừa nói.
"Minh Hạ sẽ không đi." Bố Minh Hạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Minh Hạ, cau mày lạnh lung nói.
Mẹ của Minh Hạ cũng đi tới sau lưng bố Minh Hạ, thấy Vương Phi có vẻ thất thần, biết có lẽ cậu đã hiểu lầm điều gì đó, cô nhanh chóng giải thích: "Minh thúc thúc không phải không cho Minh Hạ tham dự sinh nhật của cháu, mà đợi lát nửa định mang Minh Hạ đi tiệm cắt tóc đem tóc kéo thẳng, cho nên bọn họ buổi trưa nhất định phải ăn cơm ở nhà.
Buổi chiều các cháu đi ktv ca hát lại dùng điện thoại liên lạc, được không?"
Vương Phi rất rõ, Minh phụ đối với Minh Hạ trước giờ nghiêm khắc.
Lúc này, vừa nghe liền hiểu được và thậm chí còn đoán rằng việc tẩy trang chắc cũng liên quan đến Minh phụ.
Cậu theo bản năng nhìn Minh Hạ, lo lắng cô không kiềm chế được tính khí của mình sẽ gây chuyện với Minh phụ.
Tuy nhiên, khi cậu nhìn thoáng qua chỉ thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô như thể không quan tâm đến điều đó chút nào.
Vương Phi ngạc nhiên.
Phải biết rằng trước đây đừng nói đến việc Minh Hạ im lặng, ngoan ngoãn, cô ấy có thể chống lại việc cãi nhau trực tiếp với cha mình đã là rất tốt rồi.
Cho đến lúc này, Vương Phi mới cảm thấy Minh Hạ nói rằng muốn chăm chỉ học hành, có thể không phải là ý tưởng bốc đồng hay đùa cợt nhất thời.
Sau bữa ăn, Minh Hạ vốn định ăn một quả táo, cô cảm thấy có cơm có trái cây mới là bữa trưa hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, Minh phụ có vẻ sợ rằng cô ăn xong quả táo liền phản ứng lại, muốn sửa chủ ý, hiện tại bắt cô đi kéo tóc ngay trước khi cô nói bất cứ điều gì.
Minh hạ có chút bất đắc dĩ, nhưng cô biết mình quả thực quá nổi loạn, cô hiểu điều bố cô lo lắng.
Hơn nửa, có chút thâm căn cố đế ấn tượng là cần từng bước thay đổi, thế là liền đồng ý.
Tiệm cắt tóc mà bố cô dẫn đi nằm ngay ở đầu ngõ.
Tiệm giá cũng rẻ, tay nghề cũng tốt, bố mẹ cô đều là khách quen ở đó.
"A, lão Minh, đến cắt tóc sao?"
Bố Minh Hạ vừa đẩy cửa tiệm bước vào, quản lý tiệm đã nhiệt tình chào hỏi.
Quản lý cửa tiệm là một phụ nữ trung niên, hơi mập, trông rất tốt bụng.
"Không phải, tôi đưa con gái tới làm tóc." Bố tôi không nói chuyện phiếm với quản lý như mọi khi, chào hỏi xong liền đi thẳng vào chủ đề.
"Con gái của anh?"
Nghe vậy, quản lý cửa hàng nhìn về phía Minh Hạ ở đằng sau, ánh mắt sáng lên.
"Của ta cái ngoan ngoãn, lão minh a, ngươi này tàng cũng quá thâm rồi!"
Vốn dĩ cùng bố Minh Hạ chào hỏi thời điểm còn tựa vào quầy không chút để ý quản lý, lúc này miệng một bên cảm thán trong khi chân bước nhanh đi về phía Mnh Hạ, nhìn chằm chằm vào cô cẩn thận đánh giá.
"Tôi biết anh có một đứa con gái nhưng không biết con gái anh có bộ dạng tốt như vậy! Như vậy keo kiệt giấu giếm, tôi còn có thể bắt con gái anh về làm dâu hay sao?".