Minh Hạ bỏ đi lớp trang điểm đậm trước đó, các đường nét trên khuôn mặt hiện ra, nhìn trông đẹp hơn họ có thể lý giải, nhưng cô ấy có thể trong một đêm ngay cả khí chất đều có thể thay đổi được sao? Làm bạn bè lâu như vậy, bọn họ cũng không phải là nhận không ra mặt của Minh Hạ.
Vừa rồi sở dĩ nhận không ra hoàn toàn là do hôm nay cô ấy cho người ta cảm giác quá khác lạ.
Minh Hạ trước đây trong ấn tượng của họ là anh em có thể cùng nhau đánh trò chơi, tán gẫu về gái đẹp.
Mà hôm này Minh Hạ cho người ta cảm giác là một người có trí thức, một cô gái ngoan, nhìn qua là cảm thấy một người thích đọc sách học giỏi.
Đây hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, bọn họ sao có thể nhầm lẫn được?
Thấy bọn họ bước vào, Minh Hạ đặt cốc nước trong tay lên bàn ra hiệu với bọn họ: "Mau, hôm nay sinh nhật Vương Phi, chúng ta hát bài chúc mừng sinh nhật cậu ấy sau đó chia bánh."
Cô vừa rồi vào liền thấy chiếc hộp bánh ngọt để trên bàn, đều hứng phấn đến mắt sáng lên màu xanh lục.
Bánh ngọt a! Cô đều không nhớ nổi là bao lâu chưa được ăn lại!
Nói xong, Minh Hạ cúi xuống bắt lấy chiếc bánh ra khỏi hộp và bắt đầu cắm nến lên đó.
Trong tất cả các bạn bè, Minh Hạ luôn được yêu thích nhất.
Nếu không vừa rồi nghe cô ấy muốn tới tham dự sinh nhật Vương Phi, trong ngày nắng nóng như vậy bọn họ cũng sẽ không ra ngoài nghênh đón.
Tuy nhiên, lúc này bọn họ ai cũng có chút ngại ngùng, ta đẩy ngươi, ngươi đẩy ta, ai cũng xấu hổ không dám đứng gần Minh Hạ, toàn chen chúc tới gần Vương Phi.
Cuối cùng, vốn được bạn bè thích nhất Minh Hạ, giờ hiếm khi xung quanh lại chẳng có ai.
"Này, này, mọi người làm sao vậy?" Vương Phi tâm tính vô tư hoàn toàn không phát hiện mọi người khác thường, cảm thấy chính mình bị đụng phải thì ồn ào hét lên, "Minh tỷ bên cạnh khoảng trống lớn như vậy không đứng, đều xích qua bên tôi là làm sao? Không biết nhìn lại ảnh chụp, còn tưởng Minh tỷ mới là hôm nay thọ tinh đâu".
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
Vương Phi vừa nói xong, những người cách Minh Hạ gần nhất lập tức tiến lại gần cô ấy hai bước, sợ chính mình tiểu tâm tư bị phát hiện thì quá xấu hổ.
Nói đùa! Mọi người đều là anh em! Bị chính anh em của mình làm cho kinh ngạc là làm thế nào! Họ cũng không muốn chơi cái kiểu "tôi coi anh là anh em nhưng anh lại xxx"!
Hát chúc mừng sinh nhật xong chính là ăn bánh ngọt.
Minh Hạ chủ động nhận công việc cắt bánh, "giơ tay cắt xuống" động tác gọn gàng sạch sẽ, nhưng cũng âm thầm làm động tác nhỏ tự cắt cho mình miếng bánh có cả trái cây và socola..
Mỗi người lấy phần bánh của mình xong nên ăn thì ăn, nên hát thì hát, những người chuẩn bị quà thì bắt đầu tặng quà sinh nhật.
Có người tặng tai nghe, có người tặng loa Bluetooth, có người rủ nhau mua cho cậu một chiếc máy chơi game đang hot trên thị trường hiện nay..
Dù giá cả thế nào thì đó cũng là tấm lòng của bạn bè, Vương Phi tay nhận quà sinh nhật của từng người liên tục nói "cảm ơn" trên mặt tươi cười khỏi nói cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.
Dù sao thì cũng sẽ tới lượt mình, khi người khác đang tặng quà, Minh Hạ liền yên lặng ngồi xa một chút lặng lẽ thưởng thức mỹ vị trong miệng.
Không biết là ai đã mua chiếc bánh sinh nhật, thật sự rất là tinh mắt, chọn loại kem hai lớp, ngọt nhưng không béo.
Khi dùng nĩa ăn bánh, cô có cảm giác như mình đang ăn kem.
Vị của bánh được chia thành ba lớp, khi ăn lần đầu sẽ có cảm giác lạnh, hai loại kem từ từ tan trong miệng, vị ngọt thấm từ đầu lưỡi đến căn lưỡi, lấy độ mềm của bánh bông lan là điểm kết thúc.
Quả thực là phúc lợi cho những người yêu đồ ngọt!
Từ khi xuyên qua tới thế giới tương lai, ở ăn uống phương diện Minh Hạ dường như đã bước vào cuộc sống hàng ngày của khổ hạnh tăng.
Hôm nay thật vất vả mới ăn được bánh ngọt, người khác ăn chưa tới một nửa thì cô đã ăn xong phần của mình rồi.
Cô liếc nhìn về phía Vương Phi, thấy trên bàn còn khoảng một phần ba cái bánh, trong lòng khẽ động, cầm lấy món quà trên đường đi tới cô mua cho Vương Phi, cầm đĩa lên, bước tới.
"Sinh nhật vui vẻ, tỷ mong đệ mỗi ngày đều vui vẻ, mọi điều như ý." Minh Hạ cười nói, đưa hộp quà được gói đẹp đẽ trong tay cho Vương Phi "Này, quà sinh nhật, tỷ cố ý đi vòng đường xa mua cho đệ."
Nghe Minh Hạ nói, mọi người đột nhiên bắt đầu làm ồn ào, giọng điệu rất là chua.
"Oa, khi chúng ta tổ chức sinh nhật thời điểm, Minh tỷ đều là tiện đường mua.
Kết quả là hôm nay Phi tử sinh nhật, tỷ lại cố ý vòng đường xa mua, thật quá bất công đi."
"Đúng vậy, Minh tỷ, chúng ta không hài lòng!"
Bởi vì quen biết từ nhỏ, Vương Phi luôn cảm thấy mình cùng Minh Hạ có quan hệ tốt nhất.
Tuy nhiên sau này hai người quen biết nhiều người hơn, nhân duyên của Minh Hạ thật sự rất tốt, trong lòng luôn có cảm giác khủng hoảng và cảm thấy địa vị "bạn thân nhất của Minh Hạ" không quá ổn định.
Lúc này, Minh Hạ đối với "đãi ngộ đặc biệt" khiến hắn cảm giác như được trấn an, trong lòng rất vui vẻ.
Nghe bạn bè các loại đố kị ghen ghét nói, Vương Phi khóe miệng độ cong không đi xuống quá, vì khoe ra còn cố ý mở quà của Minh Hạ tặng trước mặt mọi người.
Khi mở món quà ra, vẻ mặt Vương Phi rất là đặc sắc, trong lòng cảm thấy có chút ác ý.
Ban đầu, mọi người chỉ là miệng tiện ồn ào, thấy vẻ mặt lúc này của hắn bổng nhiên rất muốn đánh ngươi.
Tuy nhiên, xem xét thọ tinh hôm nay là Vương Phi, bọn họ vẫn chịu đựng đi xuống và chuyển sự chú ý của mình sang món quà một lần nửa.
Cùng với tiếng "ào ào" đóng gói bên ngoài đã bị Vương Phi hủy đi, trước sự mong đợi của mọi người, Vương Phi vui vẻ mở hộp ra, món quà "đặc biệt" Minh Hạ "cố ý" chuẩn bị cho hắn bổng chốc ánh vào mắt mọi người ở đây.
Trong hộp có ba quyển sách, nhìn rất to và dày, tựa đề sách được viết một cách rất thuần khiết và khiêm tốn – "năm năm thi đại học ba năm bắt chước đề".
Vương Phi:?
Mọi ngươi: Ha ha ha ha..
Trong khi ăn sinh nhật của Vương Phi ở ktv, Minh Hạ luôn chú ý đến thời gian, gần đến giờ học liền kéo Vương Phi đạp xe về trường học lên lớp.
Vương Phi còn không có chơi tận hứng, trở về tâm không cam tình không nguyện, đạp xe chậm chạp vẫn là Minh Hạ luôn tại thúc giục hai người mới giẫm lên tiếng chuông báo về tới lớp học.
Cao trung tiết tự học buổi tối nói là tự học nhưng thật ra vẫn có giáo viên lên lớp.
Hôm qua và sáng nay là kỳ thi tháng đầu tiên của bọn họ từ khi tiến vào năm ba cao trung.
Các thầy cô đều rất coi trọng, muốn cái bắt đầu tốt, muốn sửa bài càng sớm càng tốt đem thành tích làm ra.
Tối hôm nay, liền làm mọi người nhằm vào cuộc thi lần này, tự kiểm tra những thiếu sót trong khi thi.
Tối hôm nay ba tiết đều là tự học môn toán, theo lý hẳn là xem sách toán hoặc làm bài tập toán, nhưng những lý thuyết cũ này đối với Minh Hạ, cô một chút hứng thú cũng không có.
Cô ngẫng đầu lên lặng lẽ liếc nhìn giáo viên dạy Toán đang ngồi trên bục giảng sửa bài thi, thấy thầy có lẽ không chú ý đến mình, cô liền lấy sách lịch sử mở ra đặt ở trên bàn, vui vẻ mà xem.
Năm nghìn năm trước Hạ Thương, Tần Thủy Hoàng "đại thống nhất", Thanh triều quân xa chỗ..
Đối với lịch sử Trung Quốc, đều hấp dẫn Minh Hạ một cách mê muội, mỗi bức trang minh họa cô đều xem tỉ mỉ, mỗi lật một tờ đều cảm thấy chưa đủ xem còn muốn lại phiên trở về xem lần nửa.
"Minh Hạ! Đây là lớp học Toán, cất hết những thứ trên bàn không liên quan đến Toán."
Đột nhiên, giọng nói của chủ nhiệm lớp vang lên từ phía cửa sổ, khiến Minh Hạ đang chìm đằm trong biển lịch sử giật mình.
Trong thế giới tương lai, làm vạn năm chuyên nghiệp thứ nhất, yêu cầu duy trì hình tượng khiến cho cô đóng lại cuốn sách lịch sử theo quán tính bản năng, sau đó nhanh chóng tìm ra sách toán mở ra đặt ở trên bàn và cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
Vốn tưởng rằng Minh Hạ muốn giả vờ câm điếc không nghe lời chủ nhiệm lớp:.
Nha đầu kia hôm nay như thế nào ngoan vậy, tổng cảm thấy có gì đó không ổn.
Có phải cô kẹp gì trong sách lịch sử, sợ hắn phát hiện? Nhưng cô đã nghe lời mà bắt đầu xem sách toán học nên chủ nhiệm lớp cũng sẽ không níu chặt không tha, lại nhìn tình hình trong lớp một lần nửa rồi bỏ đi.
Nghe thấy bước chân của giáo viên chủ nhiệm rời đi, biết tiết toán xem sách lịch sử chuyện này hẳn là kết thúc, Minh Hạ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Quên đi, xét cho cùng kỳ thi tuyển sinh đại học không chỉ thi môn lịch sử.
Vì sau này có thể thi tốt đại học chuyên ngành lịch sử, về sau cô nên học môn gì thì đọc cái gì sách, đừng quay đầu lại bị dọa nhảy dựng.
Học tập vốn là chuyên tốt, lại bị cô làm thành như một tên trộm.
Minh Hạ thở dài, một tay đỡ đầu lật trang đầu sách toán ra, bắt đầu từ mục lục xem, ghi nhớ những lý thuyết và công thức quá đơn giản và rườm rà đối với cô..