WARNING: CÓ NHẮC ĐẾN CHIẾN TRANH VỚI VIỆT NAM, BẠN NÀO BỊ DỊ ỨNG VUI LÒNG RỜI ĐI!!!!
Trưởng quan Từ vốn chỉ định nói Quý Chuyên cho mượn máy thăm dò kim loại một ngày, suy xét làm sao để anh tìm được người đã tạo ra cái này, nhờ hắn tốn một ngày giảng giải nguyên lý vật này cho nghiên cứu viên nghe.
Nhưng hiện tại tìm không thấy người, cha của đứa trẻ này lại đang ở đây, không cần phải đưa anh về, trưởng quan Từ trực tiếp thả Quý Chuyên tại đây.
Về vấn đề ở phương diện kỹ thuật, hắn cảm thấy hỏi hỏi một đứa trẻ sẽ không nhận được câu trả lời nào hữu ích cả, cũng không thể mang trẻ con bình thường về quân doanh được, vẫn trực tiếp giao bô bộ phận kỹ thuật nghiên cứu là tốt nhất.
Qua pháo kia đã được sắp xếp tốt, không cần hắn ở lại quan sát nữa, sau khi rời khỏi nông trường, trưởng quan Từ trực tiếp về quân doanh.
Quân doan của trấn Tân Giang là một chiến khu đã cũ, năm đó cũng là cứ địa của Hồng quân, phụ cận có một chi bộ đội đóng quân, trưởng quan Từ liền tới nơi này.
Sau khi hắn trả lời câu hỏi của binh lính canh gác, đại đội trưởng Vương liền hỏi: "Từ Bách, chuyên về quả pháo kia xong rồi hả? Không gây ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?"
Có rất nhiều người dân vì thiếu hiểu biết nên cực kỳ lớn mật, phát hiện ra pháo không nhất định sẽ đăng báo, còn mang vật này về nhà tích trữ riêng.
Này cũng thôi đi, trước đây còn có người muốn phá quả pháo lấy sắt vụn đem đi bán, thiếu chút nữa làm ra chuyện lớn, cho nên đại đội trưởng Vương vẫn rất quan tâm chuyện này.
"Pháo Đông Hổ A3." Trưởng quan Từ đáp.
"Ồ, thứ tốt ha!" Đại đội trưởng Vương chép chép miệng: "Có điều phát hiện đến chậm, hiện tại sớm lạc đơn vị, nhiều lắm chỉ có thể bổ sung một chút vào tư liệu lịch sử."
Trương quan Từ đem máy thăm dò kim loại đặt lên bàn: "Đại đội trưởng, tôi phát hiện ra một thứ còn tốt hơn nữa."
"Đây là cái gì?"
"Máy thăm dò kim loại." Trưởng quan Từ nói, lấy bản vẽ Quý Chuyên đưa ra: "Chuyên môn đi tìm những qua bom bị chôm xuống đất, kêu bộ phận kỹ thuật bộ lại đây nghiên cứu thứ này đi."
Lúc này trận chiến với đội tự vệ Việt Nam đã bắt đầu được một năm trời, giao chiến tại vùng núi hiểm trở chôn nhiều bom đạn, trước khi bắt đầu chiến dịch phải bắn pháo oanh tạc một lần, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể tránh cho chỗ quả bom bị chôn cực kì nguy hiểm.
Đến sau này khi chiến dịch kết thúc, hai bên cho nhau mai phục tìm kiếm số bom còn chôn sâu trong đất, cho đến mười mấy năm sau cũng chưa tìm được hết.
Cũng bởi vậy, máy thăm dò kim loại xuất hiện đối với những người lính này mà nói là như hổ thêm cánh, miễn cho quân đội ở trận địa biên giới phải lo đi lắng lại.
Lúc đầu Quý Chuyên tính là sau khi dùng xong, tháo linh kiện lắp về cho đài radio, kết quả vừa nghe bộ đội yêu cầu, anh không chút suy nghĩ liền đưa máy ra.
Chờ xe đi xa, anh mới đột nhiên nhớ tới.
Nhà hắn chỉ có hai món đồ điện, một cái quạt điện, một cái radio, radio so với quạt điện còn quý hơn, là món đồ mà nhà anh quý nhất.
Kết quả bị anh hủy đi thì không nói, còn mang tặng người khác!
"A! Xong đời......" Bị phát hiện thì mông khỏi phải nói là nở hoa.
"Làm sao vậy?" Quý Kiến Quốc thấy con trai giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy nhanh đến hỏi: "Có phải nghĩ tới cái gì không?"
Quý Chuyên vội lắc đầu.
Quý Kiến Quốc thở dài, có chút tiếc nuối: "Duyên Duyên, con nghĩ kỹ lại xem, chuyện này đối với chú kia cực kì quan trọng đó!"
Quan hệ giữa Quý Kiến Quốc và những thanh niên tri thức bị giáng chức xuống đây cực kì tốt, cũng biết không ít người sau khi về thành phố không thể khôi phục lại công tác, khó được có một cơ hội, hắn thực sự hy vọng có thể giúp đỡ người ấy, đáng tiếc con trai mình nhớ không ra.
Nhóm gia gia ở nông trường cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng bọn hắn so Quý Kiến Quốc suy xét càng thêm nhiều, kết hợp với tin tức gần đây nhất, mọi người liếc nhau, phát hiện tất cả đều có ý tượng giống mình.
"Xem ra chuẩn bị phải về rồi."
Hai cha con Quý Chuyên nghi hoặc xoay người: "Tằng gia gia, mọi người muốn đi đâu thế?"
Tằng gia gia cười sờ đầu Quý Chuyên, ánh mắt thất thần, đồng thời cõi lòng cũng tràn đầy hưng phấn: "Cảm ơn nha, Duyên Duyên, ông chuẩn bị về rồi, sau này Duyên Duyên muốn tìm ông chơi, phải đến thành phố rồi đấy."
"Á? Khi nào? Có thông báo xuống dưới à?" Quý Kiến Quốc kinh ngạc.
Tằng gia gia cười đến cao thâm khó đoán: "Rất nhanh thôi, rất nhanh."
Máy thăm dò kim loại không phải là kỹ thuật cao thâm gì, sở dĩ đến bây giờ quốc nội vẫn chưa có món này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do có mấy năm hỗn loạn, những người có kỹ thuật có năng lực đều bị chuyển về nông thôn hoặc giáng chức, dẫn tới dân sinh cùng quân sự chỉ có thể sử dụng kỹ thuật cũ từ mấy mươi năm trước.
Như đám người Tằng gia gia sở liệu, lần này sau khi chuyện về máy thăm dò kim loại bị đăng báo, lại đưa tới một lần rung chuyển lớn.
"Chúng ta rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân tài bị lưu lạc ở nông thôn? Đã chậm trễ mười mấy năm, còn muốn lãng phí bọn họ thêm bao lâu nữa?" Một mỗ thủ trưởng nào đó sau khi nghe tin tức muốn xì khói, vì thế thanh niên tri thức trên toàn quốc dùng tốc độ nhanh nhất trở về thành phố, những người năm xưa bị hại tập hợp về một chỗ, trấn Tân Giang bị cả nước chú mục đương nhiên phải đứng mũi chịu sào.
Thậm chí ngay cả Cách Ủy Hội bị giải tán từ năm ngoái, vất vả giãy giụa hơn một năm, cũng vì việc này mà trực tiếp bị dìm chết, nhanh chóng bị huỷ bỏ và tái cơ cấu lại.
Đây là những chuyện sau này mới xảy ra, cùng đứa nhỏ Quý Chuyên không có quan hệ nào cả.
Bọn họ chỉ là ở hai ngày sau được đến một phần đến từ bộ đội giấy khen, theo bình thường sau khi phát hiện được quả pháo và thông báo cho quân đội, những đứa trẻ hôm đó đều được nhạn giấy khen, bởi vậy mà nhóm người Tống Ký Ninh, Quý Dũng, Quý Võ mấy đứa nhỏ đến đập nước hôm đó đều được khen thưởng.
Chuyện này ở trấn Tân Giang mà nói, được xem như một chuyện đại sự, mười mấy đứa trẻ, đương nhiên không hề có tiếng tăm gì lại được bên trên đích thân xuống phát giấy khen.
Vì thế trong trấn đã tổ chứ một lễ trao thưởng vô cùng long trọng, còn viết thư mời ủy ban thành phố xuống tham dự.
Toàn bộ hương thân phụ lão ở trấn Tân Giang đều tới, mười mấy đứa nhỏ, đem họ hàng xa đều tính thượng nói, không sai biệt lắm bao dung nửa cái trấn, tự nhiên là muốn tới cấp nhà mình hài tử cổ động.
Mà thân là vai chính Quý Chuyên đám người, càng là bị trong nhà thay tốt nhất quần áo tới tham gia lãnh thưởng.
Quý Võ và mấy đứa nhỏ mặt đầy hưng phấn, bọn họ ở trường nhiều lắm chỉ lấy được mấy cái hoa hồng nhỏ,đương thưởng giấy khen vẫn là lần đầu tiên.
Đám người Tống Ký Ninh tâm tình lại càng phức tạp chút, hồi tiểu học bọn họ chỉ được dạy những kiến thức liên quan đống tiểu hồng binh, lên lớp chỉ học lung tung cho có, hơn nữa chưa từng ngoan ngoãn đọc sách, chờ đến lúc sửa lại án sai, những thứ họ dụng tâm học hành lại hoàn toàn vô dụng.
Mà bởi vì đã từng là tiểu hồng binh, là thân phận xấu, thầy cô và bạn bè đều không thích họ, lại không theo kịp tiến độ học tập, chỉ có thể ngày ngày trốn học tụ tập đánh nhau.
Cho nên đối với việc được khen thưởng, mấy tên trung nhị này cảm thấy rất xem thường, nhưng một phần lại âm thầm đắc ý.
Đằng trước lãnh đạo đang nói chuyện, cửa phòng họp mở ra, một nhân viên công vụ trẻ tuổi tiến vào, thân thiết nói: "Mấy bạn nhỏ, chuẩn bị trao giải rồi, mọi người ra đây đi!"
Trường tiểu học và trung học cơ sở phân hai giáo viên đến quản lý bọn họ, nhóm học sinh bị chia làm hai đội song song bước lên lễ đường.
Vì tuổi và vóc dáng Quý Chuyên nhỏ nhất, được an bài đứng đầu hàng nhóm học sinh tiểu học, vừa vặn đứng song song với đội trưởng nhóm trung học – Tống Ký Ninh.
Tống Ký Ninh biết anh nhát gan, sợ anh lên trên đài sẽ khóc, khó được hảo tâm nắm tay anh: "Chờ bước lên đài rồi thì đừng khóc nhé, sợ quá thì nắm tay anh."
Quý Chuyên: "......!Em không có thường xuyên khóc nhè."
Nếu không phải vì bọn họ, anh sẽ phải giả vờ khóc sao? Chỉ khóc một trận thôi mà, còn bị nhớ kỹ đến tận bay giờ nữa chứ.
"Được được, nhóc không khóc." Tống Ký Ninh tỏ vẻ không tin.
Lễ đường so với với tưởng tượng càng thêm náo nhiệt, bởi vì lễ đường quá nhỏ, mà hương thân tới xem lễ rất nhiều, không chỗ ngồi thì phải đứng bên đường, còn trên cửa sổ cũng có một đám người bò lên, không hề có một tí trang trọng hay nghiêm túc nào.
Có điều cũng may mọi người nể tình, thời điểm bọn nhỏ lên đài, mọi người đều cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Ký Ninh chiếu cố Quý Chuyên, vẫn luôn nắm tay anh, Quý Chuyên bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy ý để hắn nắm.
Giấy khen quân đội phát rất lớn, khác biệt với tờ giấy khen nho nhỏ của nhà trường, to như tờ giấy A4, nền màu đỏ nhát, đường viền hoa đỏ rực như một dải lụa thắm, đỉnh tờ giấy có viết hai chữ "Tám Một" màu vàng, mang ý nghĩa được nhận từ bộ đội.
Tờ giấy khen này so với tấm giấy trắng nhỏ xíu điểm tên chút hoa văn nhạt màu của trường học trông khốc huyễn hơn nhiều.
Tống Ký Ninh và mấy đứa nhỏ bị kêu là ngốc nghếch kia nháy mắt bị đánh gục, không thể tiếp tục khinh thường nhìn nó nữa, vinh dự trong lòng bỗng chốc tăng vọt.
Bọn họ không hiếm lạ mấy tờ giấy khen, nhưng họ thấy tui vì nó như đang vả vào mặt đám học sinh tự nhận mình là con ngoan trò giỏi.
Nhà phần khen thưởng này, chuyện đi học của Quý Chuyên nhanh chóng được giải quyết.
Hiệu trường Trường tiểu học Hồng Tinh của trấn Tân Giang từng là một người năm xưa bị bức hại, lá gan bị dọa cho nhỏ đi, không dám làm chuyện khác người, cho Quý Chuyên nửa đường nhập học, chính sách chưa nói không cho phép, nhưng cũng không nói cho phép, cho nên ông vẫn luôn rối rắm không dám đáp ứng.
Lý Thư Lan chạy chọt vài lần, lần này Quý Chuyên có danh nghĩa được quân đôi khen thưởng, lão hiệu trưởng rốt cuộc cũng đồng ý..