Tuy Bạch Nguyệt Minh không được liên lạc với Lý Hàn Trạch nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn nhận được một số đồ vật do hắn gửi đến, lúc thì là vài bộ quần áo với giày dép, lúc thì là đồ ăn vặt, đặc biệt là món nào cũng đi kèm một bức thư.
Nội dung của bức thư cũng chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nào là thời gian gần đây mọi chuyện đều suông sẻ, không cần cậu nhớ thương, chỉ cần cậu chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.
Thư cứ chất chồng theo từng năm, Bạch Nguyệt Minh cũng muốn gửi thư cho Lý Hàn Trạch, cậu đã xin quản gia từ rất lâu rồi, rốt cuộc đến hôm nay mới nhận được cậu trả lời là có thể gửi thư lại cho hắn.
Bạch Nguyệt Minh cảm thấy không phải do bọn họ mềm lòng mà là cậu đã không còn gặp nguy hiểm, cũng vì thế mà có thể xác định rằng thế cục hiện tại đã nghiêng về Lý Hàn Trạch, không một ai dám dùng cậu để uy hiếp hắn nữa.
Cậu đã dùng hết một ngày để viết thư cho Lý Hàn Trạch.
"Phải viết cái gì đây ta?" Bạch Nguyệt Minh cắn viết, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói nhưng cầm viết lên rồi lại chẳng biết nên viết cái gì.
Nói với Lý Hàn Trạch là cậu rất nhớ hắn sao? Nhưng mà Lý Hàn Trạch không bàn bạc với cậu đã trực tiếp đưa cậu đi, món nợ này cậu còn chưa tính sổ với hắn đâu, còn lâu mới nói nhớ hắn!
Hay là nói gần đây cậu đã làm gì nhỉ? Trừ đi học ra thì cũng không có gì vui, hơn nữa dùng cơ hội quý giá này để báo cáo chuyện học hành sao được!
Bạch Nguyệt Minh suy nghĩ cả buổi, cuối cùng viết lên giấy: "Anh lại không đến đón em, em sắp tốt nghiệp đại học mà anh cũng sắp 40 tuổi rồi đó. Một thiếu niên vừa trẻ vừa đẹp vừa tốt như em anh còn không biết quý trọng cho đàng hoàng, coi chừng một ngày nào đó em đi tìm tiểu thịt tươi cao chạy xa bay cho anh xem!
Sau khi viết xong, Bạch Nguyệt Minh đi mua một ít đặc sản để gửi chung với bức thư, trước khi đóng thùng cậu chợt ôm Tiểu Trạch đến, một người một mèo cùng nhau chụp một tấm ảnh.
Bạch Nguyệt Minh cũng không giống với lúc trước nữa, trước kia là một chú nai con ngây thơ, bây giờ thì lại quyến rũ như một chú hồ ly nhỏ, trong nét đáng yêu mang theo vài phần gợi cảm, nhưng mà khi cười rộ lên vẫn ngọt ngào hệt như lúc vừa mới xuất hiện.
Cậu cũng cao lên thêm 10cm, khoảng hơn 1m7 một chút, nếu không chụp ảnh thì sợ là sau này khi gặp lại Lý Hàn Trạch sẽ không nhận ra cậu, sợ hai người lạ lẫm nhau.
Sau khi thư được chuyển đi, Bạch Nguyệt Minh liền cảm thấy hối hận, bày đặt ra vẻ làm chi không biết, khó lắm mới có cơ hội lại không chịu nói lời ngon tiếng ngọt một chút, lỡ như Lý Hàn Trạch giận xong không chịu đến đón cậu thì làm sao bây giờ?
Chờ đến khi Lý Hàn Trạch lên ngôi, muốn kiểu omega nào mà chẳng được? Hà cớ gì phải ở đây chịu đựng cậu.
Qua mấy ngày Bạch Nguyệt Minh đã nhận được thư của Lý Hàn Trạch, trong thư chỉ có hai chữ, "Nằm mơ."
"Nằm mơ cái gì?" Bạch Nguyệt Minh bóc ra đống đồ Lý Hàn Trạch gửi đến, phát hiện bên trong toàn là thuốc ức chế. Lúc này cậu mới hiểu ra ý của Lý Hàn Trạch là bảo cậu không được đi tìm người đàn ông khác, muốn gì thì cứ dùng một ống thuốc ức chế là được!
Quá đáng lắm luôn á!
Bạch Nguyệt Minh vốn rất hối hận vì đã nói những lời đó, bây giờ cục tức lại ùng ùng kéo đến tiếp, cậu trả lời Lý Hàn Trạch: "Anh nghĩ mấy năm nay em qua kỳ động dục kiểu gì? Không cần anh phải gửi thuốc ức chế, em tự có cách rồi!"
Cậu cố ý nói thật ám muội để Lý Hàn Trạch hiểu lầm cậu đã đi tìm người khác, nhưng thật ra cậu chỉ dùng thuốc ức chế mà thôi.
Bên này thuốc ức chế rất dễ mua, ra tiệm thuốc là có thể mua rồi, hơn nữa còn có nhiều mùi hương, nhiều vị, uống rất ngon.
Bức thư này của Bạch Nguyệt Minh không chỉ là muốn chọc tức Lý Hàn Trạch, mà còn để hắn trả lời nhanh hơn, chỉ có chọc giận hắn thì hắn mới trả lời nhanh.
Nhưng mà lần này không giống những lần trước, cậu đợi hơn một tháng cũng không nhận đuọc hồi âm của Lý Hàn Trạch.
Thời gian cứ trôi như vậy, chớp mắt thôi mà Bạch Nguyệt Minh sắp phải tốt nghiệp rồi. Giao xong luận văn là có thể ra trường, nhưng mà Lý Hàn Trạch vẫn không có liên lạc gì với cậu, cậu không biết sau này mình phải như thế nào nữa, làm việc ở đây luôn sao? Hay là tiếp tục học lên nghiên cứu?
Không lẽ đợi đến lúc cậu học lên tiến sĩ thì Lý Hàn Trạch mới cho cậu về à?
Ở đây ít nhiều gì cũng có thể nghe ngóng được tin tức bên chỗ Lý Hàn Trạch, rõ ràng là Lý Hàn Trạch đã thay ba hắn tiếp nhận ngôi vị rồi, sao vẫn chưa đón cậu về? Chẳng lẽ Lý Hàn Trạch muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu?
Chẳng lẽ vào thời điểm Lý Hàn Trạch khó khăn nhất đã xuất hiện một người cùng hắn vào sinh ra tử đối mặt với hiểm nguy, sau đó Lý Hàn Trạch đã yêu người đó rồi?
Bạch Nguyệt Minh buồn phiền muốn chết, vậy mà Chu Thần Phong cũng ráng xát muối vào tim cậu, y nói rằng phải về nước, bây giờ chính sách trong nước đã sửa lại rồi, có thể kết hôn với người mình thích. Vậy nên y phải về nhà kết hôn ngay, còn bảo Bạch Nguyệt Minh cũng phải nhanh chóng trở về, tranh thủ đi làm giấy kết hôn trong đợt đầu tiên.
Lời nói của Chu Thần Phong như đâm xuyên tim của Bạch Nguyệt Minh, cậu miễn cưỡng cười cười nói với y, "Giấy kết hôn cái nào chẳng giống nhau, hơi đâu đi chen lấn làm gì, hơn nữa mình cũng nói với cậu là mình kết hôn rồi mà."
Chu Thần Phong cho rằng cậu thích muốn chết mà còn giả vờ, bây giờ mạnh miệng nói không muốn phỏng chừng quay đầu một cái lại lén lút đi về cho mà xem.
Bạch Nguyệt Minh không muốn để ý đến y nữa, tối đó cậu sợ mình về nhà cô đơn rồi lại nghĩ linh tinh nên rủ mấy người bạn đi ăn, ăn xong rồi đi dạo một hồi, tầm 10 giờ mới về đến nhà.
Bạch Nguyệt Minh về phòng còn chưa kịp mở đèn thì đã bị ấn trên cửa.
"Ai?" Trong phòng tối đen như mực, cậu không thấy được mặt mũi người nọ, lại còn bị đối phương đè lại không nhúc nhích được, chỉ có thể cảm giác người kia cao hơn mạnh hơn mình. Cậu cố gắng giãy giụa ngược lại còn bị đối phương ép sát hơn, Bạch Nguyệt Minh hoảng sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy, "Sao anh vào được đây? Anh đừng có làm xằng làm bậy!"
"Đừng sợ." Người đàn ông dán sát vào cổ cậu thì thầm, "Tiểu thịt tươi của em đến rồi đây."
"Anh!" Bạch Nguyệt Minh nhận ra giọng nói của hắn ngay lập tức, tim như muốn lọt ra ngoài, "Anh có biết xấu hổ không hả, sắp bốn mươi tuổi rồi mà còn nói mình là tiểu thịt tươi à?"
"Chưa tới bốn mươi mà." Lý Hàn Trạch siết cổ tay cậu, như đang tức giận, "Em muốn chồng em mau già thế à?"
Lý Hàn Trạch đợi cả buổi cũng không nghe thấy Bạch Nguyệt Minh trả lời, ngược lại là tiếng thút thít nhỏ xíu từng đợt từng đợt đánh vào trái tim hắn. Hắn vội vàng quay người cậu lại, ôm lấy mặt của Bạch Nguyệt Minh, hắn không dám mở đèn, hắn sợ một khi thấy dáng vẻ này của Bạch Nguyệt Minh chính mình cũng không kiềm được mà khóc theo, "Em làm sao vậy?"
"Anh còn dám hỏi em làm sao." Bạch Nguyệt Minh vừa khóc vừa đánh hắn, "Anh không nói không rằng đưa em đi, bao nhiêu năm qua cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại nào cho em, anh không sợ em quên anh sao?"
Lý Hàn Trạch ôm cậu, "Em cao lên rồi."
"Chứ gì, ngày nào cũng ăn rồi ngủ còn có thể không cao sao." Bạch Nguyệt Minh chà nước mắt nước mũi lên trên người hắn, "Anh tới làm gì? Tới xem em sống với anh đẹp trai khác như thế nào phải không?"
"Em muốn chọc anh tức chết đó hả?" Lý Hàn Trạch dứt khoát kéo áo lên lau mặt cho Bạch Nguyệt Minh, "Anh đến đón em về."
"Em còn tưởng anh sẽ cho người truyền tin đến bảo em tự về, sau khi em về đến sẽ nhìn thấy hậu cung của anh đầy ắp người mới, em chỉ có thể uất ức mà chia sẻ anh với bọn họ, tối nào cũng phải nằm trên chiếc giường lạnh lẽo bứt cánh hoa, đêm nay đức vua sẽ đến, đêm nay đức vua không đến, đêm nay đức vua..."
Lý Hàn Trạch bị cậu chọc cười, làm động tác bứt cánh hoa giống cậu, "Đêm nay đức vua đến."
---
Tuần này mình thi nên ra chương hơi chậm nha mọi người ơi.