Quốc Sắc Kiều Phi

CHƯƠNG 108: KHÔNG NÊN NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI LẠ

Editor: Luna Huang
Thẩm Vân Sơ chợt lui về phía sau hai bước, vẻ mặt đều là không dám tin: “Điện hạ, hàng năm ta sinh thần, mặc kệ ở nơi nào, ngươi đều chạy về tặng lễ vật cho ta, chẳng lẽ là bởi vì coi ta là muội muội?”

“Chuyện này. . . Ta đích xác hàng năm sinh thần ngươi đều phải trở lại kinh thành, bởi vì sinh thần mẫu phi ta ở hai ngày này. . .”

“. . . Phàm là ta gặp phải chuyện gì đều viết thư cho ngươi, ngươi luôn sẽ giúp ta giải quyết. . . Tựa như sinh thần yến lần trước của ta. . .”

“Nếu đã coi ngươi là muội muội, chiếu cô nhiều thêm hai phần, không phải nên sao?”

Thẩm Vân Sơ che miệng khóc không thành tiếng: “Nhưng ta nhiều năm như vậy, vẫn xem điện hạ ngươi thành phu quân tương lai của ta, hôm nay ta đã cập kê, đến tuổi có thể nghị thân, thật sớm liền ngóng trông có thể gả cho điện hạ, nhưng bây giờ một câu coi ta là muội muội của ngươi, trong sát na đánh ta về nguyên hình! Ngươi để ta làm sao chịu nổi!”

Đoan vương âm thầm siết chặt quyền: “Chuyện này. . . Là ta không đúng. . .”

Đoan vương rũ đôi mắt, tránh đường nhìn của Thẩm Vân Sơ ra: “Thẩm tiểu thư, ta không muốn làm trễ nãi ngươi. . .”

“Nếu là tốn hao thời gian trên người của điện hạ, mặc kệ dài hơn cũng không tính là làm lỡ.” Thẩm Vân Sơ tựa hồ đã nhận ra buông lỏng trong thái độ của Đoan vương, liền vội vàng tiến lên đi hai bước, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

“Điện hạ, hiện tại bắt đầu cũng không muộn, ta đã trưởng thành, điện hạ có thể không xem ta như muội muội nữa, hay là nói, trong lòng ngươi đã có người thích?”

Thẩm Vân Sơ nghĩ đến mới vừa rồi bản thân chạy tới, thấy tình cảnh hắn đón Đào Bảo nhi, trong lòng nhất thời hiện lên một vẻ lắng nồng đậm: “Nàng không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận Đoan vương, càng không cho phép có người cướp đi tim của hắn!”

“Không có.”

“Nếu đã không có, điện hạ thử thích ta một chút không tốt sao? Ngươi không thể không xem ta như muội muội được sao? Hôm nay muội muội ở chỗ này thấp kém khẩn cầu ngươi, còn thỉnh điện hạ có thể. . .”

Vọng Thư Uyển.com
“Thẩm tiểu thư, ngươi cũng biết tính tình của ta, nhiều năm như vậy ở trên chiến trường, tâm tính ta lãnh ngạnh, đối với việc thú thê, càng chẳng bao giờ dự định. . . Ngươi thực không cần thiết. . .”

“Điện hạ! Ngươi bây giờ không muốn cũng không sao, ta có thể chờ ngươi, ta chỉ hy vọng, chờ được lúc điện hạ muốn thú thê sinh tử, người đầu tiên nghĩ đến là ta.” Thẩm Vân Sơ khóc lê hoa đái vũ, khuôn mặt xinh đẹp càng phát điềm đạm đáng yêu.

“Ngươi đây hà tất, ngươi cũng vừa nói,bất kể là dung mạo hay xuất thân, tài tình của ngươi, đều là nhất đẳng, ngươi không cần bởi vì ta mà chịu ủy khuất.”

“Chỉ vì tình thâm với điện hạ mà thôi. . .” Thẩm Vân Sơ lấy khăn tay lau khô nước mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với Đoan vương, “Ta biết trong lúc nhất thời điện hạ khó có thể tiếp thu, ngươi có thể từ từ. Ta. . . Ta đi trước. . .”

Thẩm Vân Sơ nói xong, xoay người liền chạy đến hướng mai lâm, chạy không được hai bước, bỗng nhiên kinh hô một tiếng té xuống đất.

“A, chân của ta. . .”

Đoan vương bước nhanh đi ra phía trước: “Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Vân Sơ rũ đôi mắt, gương mặt lệ ngân chưa khô: “Hình như là trật chân rồi.”

Mặt Đoan vương khó xử: “Thị nữ bên người ngươi đâu?”

“Ta để các nàng tự đi ngắm hoa.”

“Huynh trưởng ngươi. . .”

Thẩm Vân Sơ hơi cắn môi dưới: “Nếu điện hạ khó xử, trước hết để một mình ta ngồi ở đây là được rồi, nói không chính xác một lát nữa, huynh trưởng ta sẽ tới tìm ta.”

Gió núi thổi qua, thoại âm của Thẩm Vân Sơ rơi xuống, liền rùng mình một cái, thân thể đan bạc run rẩy, càng phát nhu nhược bất lực.

Đoan vương nhìn thoáng qua bốn phía, vẫn không phát hiện tung tích của những người khác, không thể làm gì khác hơn là tiến lên đắp phi phong trên người mình cho Thẩm Vân Sơ, sau đó nói một câu: “Thẩm tiểu thư, đắc tội.”

Nói xong, liền ngồi chỗ cuối bế nàng từ dưới đất lên.

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn vừa cùng Đào Bảo nhi chạy loạn ở Quảng Tương tự, vừa thỉnh thoảng nhét một khối cao điểm vào trong miệng của nàng.

Đào Bảo nhi lôi ống tay áo của Hứa Vân Noãn, quai hàm ăn như là một con sóc, dáng dấp nhìn dị thường thỏa mãn: “Hứa tỷ tỷ, cho ta một khối mai hoa cao nữa đi.”

“Không được, bây giờ trời lạnh, ngươi ăn nhiều khó tránh khỏi bụng khó chịu, quay đầu lại đau bụng, Hàn phu nhân nhất định lo lắng không ngớt.”

Tuy rằng trong lòng Đào Bảo nhi thất vọng, nhưng là lại phá lệ nghe lời Hứa Vân Noãn.

“Hứa tỷ tỷ mau nhìn, vị bên kia đó là Khổ Chí đại sư, ta nghe mẫu thân nói phật pháp của hắn cao thâm, rất có uy vọng trong kinh thành, rất nhiều các tiểu thư phu nhân muốn gặp hắn một lần cũng không dễ dàng.”

Hứa Vân Noãn ngước mắt, thần sắc trong mắt thập phần lơ đểnh: “Chúng ta không có nghi hoặc khó giải gì, chỉ cần trong lòng bình lặng, không cần phải cầu thần bái phật bái phật chung quanh.”

Đời trước, nàng luân lạc tới hoàn cảnh kia, không biết âm thầm cầu khẩn bao nhiêu lần, còn kém cầu hết chư thiên thần phật một lần, cuối cùng vẫn không phải bị người hại chết thê thảm sao?

“Hứa tỷ tỷ nói cực kỳ có lý, chúng ta đây đi sang một bên xem đi, ra thấy bên kia hình như là quầy hàng có không ít xiêm y, còn có nặn đồ chơi làm bằng đường.”

Hoa mai tiết của Quảng Tương tự tổ chức thật là lớn, có không ít tiểu thương cũng sẽ chọn lên núi bày quầy hàng, chỉ cần không cản trở đường, các tăng nhân Quảng Tương tự cũng sẽ không nhiều lời.

Hứa Vân Noãn bị Đào Bảo nhi lôi kéo bước nhanh đi về phía trước, thời gian sắp đến quầy hàng, không cẩn thận đụng phải cánh tay của một người, nàng vẫn chưa ngẩng đầu, theo bản năng liền mở miệng nói: “Xin lỗi. . .”

“Hứa cô nương.” Thanh âm như nước róc rách của dòng suối vang lên.

Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt ôn hòa của Thẩm Cửu Mạch: “Không có thương tổn đến Hứa cô nương chứ?”

“Không có việc gì.” Hứa Vân Noãn rũ đôi mắt, thái độ phá lệ lãnh đạm.

Thẩm Cửu Mạch nhìn Hứa Vân Noãn, luôn cảm thấy mặt nàng hơi quen thuộc, nhưng nghĩ không ra cụ thể đã gặp ở nơi nào: “Hứa cô nương là lần đầu tiên tới kinh thành sao?”

Hứa Vân Noãn vốn định mang theo Đào Bảo nhi ly khai, nhưng không nghĩ tới Thẩm Cửu Mạch dĩ nhiên theo sau, không khỏi nâng đôi mắt, không chút che giấu địch ý trên người nào: “Có liên quan gì tới ngươi?”

Thẩm Cửu Mạch hơi sửng sờ, nhãn thần của Hứa Vân Noãn trong trẻo, lúc này mang theo một chút kiêu căng và tức giận, như là mèo con bị chọc phải, móng vuốt sắc nhọn phân minh, lại không rõ làm cho người ta chán ghét không nỗi, thậm chí còn muốn trêu chọc một chút, nhìn xem thử nàng sẽ có phản ứng gì.

“Là tại hạ mạo muội, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Hứa cô nương, luôn cảm thấy có chút quen mặt.”

“Thẩm công tử trước đây luôn thích dùng lời này tiếp xúc với cô nương khác sao?”

“Không có, chỉ là gặp được cô nương. . .” Hắn cũng không biết thế nào, thấy Hứa Vân Noãn liền cảm giác sinh lòng hảo cảm.

“Nếu Thẩm công tử nhàn rỗi không chuyện gì làm, trước hết đi xem muội muội của ngươi, chớ không có việc gì cứ theo chúng ta, tôn nhi ta nói, trong kinh thành có vài người rất xấu, không có việc gì không nên nói chuyện với người lạ!” Hứa Vân Noãn nháy mắt thủy uông uông, phá lệ cắn chặt hai chữ xa lạ trong giọng nói.

Thẩm Cửu Mạch nhẹ nhàng cười: “Mục tướng quân nói rất đúng, ta cáo từ trước.”

“Đi thong thả, không tiễn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui