Quốc Sắc Kiều Phi

CHƯƠNG 120: ĐẾN CÙNG AI LÀ TÊN LỪA GẠT?

Editor: Luna Huang
Mấy ngày kế tiếp, cả người Vương Tuyền đều phiêu phiêu, cảm thấy dị thường không chân thật.

Buổi tối lúc không có chuyện gì làm, hắn ôm bụng tròn vo đi tìm Đinh Sơn: “Đinh Sơn đại ca, ngươi mau tới véo ta một cái, sao ta cảm thấy bản thân như là đang nằm mơ?”

Đinh Sơn không chút khách khí giơ tay lên liền vỗ trên ót của hắn một cái: “Tỉnh chưa?”

Vương Tuyền toét miệng cười hắc hắc hai tiếng: “Có thể cảm thấy đau, nói rõ không phải đang nằm mơ, hai ngày này mỗi ngày ta không cần làm, ngược lại có đồ ăn no, ta lớn như thế, lần đầu tiên biết ăn no là loại cảm giác gì.”

Đinh Sơn nhìn dáng dấp sỏa hồ hồ này của hắn, trong lòng ngưỡng mộ vừa bất đắc dĩ: “Cô nãi nãi thiện tâm, biết cái gì gọi là tri nhân thiện nhậm, ngươi đã có ăn uống no say, phải thật tốt giúp đỡ cô nãi nãi đánh giá những thức ăn kia, được rồi, ngươi nhận cảm thấy thế nào?”

Vương Tuyền nhanh lên gật đầu: “Hiện tại mỗi ngày ta đều theo Hà tú tài học chữ, ngươi biết không? Hiện tại ta mới hiểu được, nguyên lai hiểu biết chữ nghĩa có chỗ tốt như vậy, ngươi nhìn vị Hà tú tài kia một cái, lúc trong quân đội đi hai bước đều ho khan, nhưng là bây giờ cô nãi nãi chuẩn bị trù hoạch kiến lập Tứ Quý các mới, một mắt chọn trúng hắn làm tiên sinh phòng thu chi.”

“Vậy ngươi liền theo Hà tú tài học cho giỏi, chớ cô phụ kỳ vọng của cô nãi nãi đối với ngươi.”

“Tự nhiên sẽ không, ” Vương Tuyền liên tục gật đầu, thần sắc lại mang theo chút cô đơn, “Hai ngày này trong lòng ta không đáy, rất nhiều lời không dám nói với người khác, chỉ có thể tìm đến Đinh Sơn đại ca ngươi.”

“Làm sao vậy?”

“Ta luôn cảm thấy hiện tại như là đang nằm mơ, trước ở trên chiến trường, loan đao của người Tây Khương kém chút bổ đến đỉnh đầu của ta rồi, tóc của ta đều bị hớt một mảnh thật lớn, sau này lại bị đánh thành phản quân, thật vất vả đi tới kinh đô, trong chớp mắt bị bắt lại biếm làm khổ dịch, vốn tưởng rằng đời này xong rồi, nhưng không nghĩ tới bây giờ sống được cuộc đời của những lão gia phú qúy.”

Nhìn Vương Tuyền gầy teo nho nhỏ trước mắt, Đinh Sơn giơ tay lên trên đầu của hắn lung tung xoa nắn một chút: “Tuổi còn nhỏ, chớ nhàn rỗi không chuyện gì làm rồi nghĩ lung tung, ăn ngon uống tốt, nỗ lực làm việc là được.”

“Ai, ta đã biết, con người của ta nghe lời nhất. Trước đây theo lão gia đi ăn xin, hắn nói cho ta biết không thể đi tìm người đòi, ta một mực không đi. Sau này trời đất xui khiến đi nhập quân đội, ta cực nghe lời Lưu Hổ đại ca, ăn nhiều cơm, luyện nhiều khí lực, thời gian giết địch không nên chớp mắt, sau đó an an ổn ổn sống cho tới bây giờ. Hôm nay, ta nghe lời của cô nãi nãi, cô nãi nãi để ta làm gì, ta liền làm cái đó, khẳng định như vậy có thể sống tốt hơn.”

Ngươi tên tiểu tử thúi này. . .”

Nhìn Vương Tuyền toét miệng cười thoải mái, Đinh Sơn lại không rõ cảm giác viền mắt lên men, một lát sau, vỗ vỗ bờ vai của hắn bờ vai của hắn.

“Yên tâm đi, cô nãi nãi và tướng quân nhất định sẽ cho chúng ta được sống cuộc sống tốt.”

Vương Tuyền tìm Đinh Sơn nói xong tâm sự, lại không có tim không có phổi vui vẻ, ôm bút than và cuốn sách trong tay đi nhanh trở về phòng của mình.

Đinh Sơn trên ghế ngồi một lúc lâu, quay đầu nhìn cái vai đã không còn tay của bản thân, lần thứ hai âm thầm mắng một câu: “Tiểu tử thối. . .”

Đừng nói Vương Tuyền tiểu tử không có tim không có phổi không nghĩ tới, chính là hắn cũng không nghĩ tới, bản thân còn có thể tượng mô tượng dạng, thẳng lưng mà sống.

Vọng Thư Uyển.com
Nửa tháng chớp mắt mà qua, sáng sớm, Tiền chưởng quỹ thật sớm chạy tới Mục gia, phía sau còn theo một tiểu cô nương mày thấm thuận mắt.

Hứa Vân Noãn vừa dùng xong cơm sáng, đang cầm một cầu hoa nhiều màu, chọc cho Nhị Hắc chạy tới chạy lui.

Tiền chưởng quỹ và cái tiểu cô nương kia vừa qua, Nhị Hắc lập tức buông lỏng cầu hoa trong miệng ra, từ từ đạc bộ đến trước mặt của Hứa Vân Noãn, phục thấp thân thể, quay nhe nanh với tiểu cô nương sau lưng Tiền chưởng quỹ, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng ô ô uy hiếp:

“Ô ô. . .”

Hứa Vân Noãn có nhiều hăng hái đánh giá tiểu cô nương, nhãn thần hơi chiếu sáng.

“Gặp qua tiểu đông gia.”

“Gặp qua Hứa cô nương.”

“Hai vị không cần đa lễ, đến chính sảnh uống trà nói chuyện đi.”

Lúc nói chuyện, nhãn thần của Hứa Vân Noãn lại không có dời khỏi người của cái tiểu cô nương kia kia, một lát sau, trong ánh mắt hiện lên một tia tự tiếu phi tiếu.

Mộ Vũ và Hàn Yên dâng trà, sau đó liền khéo léo thối lui đến vị trí tới gần cạnh cửa.

Hứa Vân Noãn tỷ số mở miệng trước: “Tiền chưởng quỹ, vị tỷ tỷ này vị tỷ tỷ này một trong những ngjời am hiểu dịch dung và gạt người ngươi nói trước đó?”

“Tỷ. . .tỷ?” Tiền chưởng quỹ mình cũng há hốc mồm.

Sau khi đưa thư, hắn rất nhanh liền nhận được hồi âm, bất quá đám người kia đi tới kinh thành lại lại không có lộ diện, mà là phái một cô nương nho nhỏ qua đây.

Nhìn cô nương trước mắt còn nhỏ hơn cô nãi nãi nhà mình mấy tuổi, trong lòng Tiền chưởng quỹ hết sức không đáy, nhưng không nghĩ tới vừa thấy mặt, cô nãi nãi lại xưng tiểu cô nương này là tỷ tỷ.

Vọng Thư Uyển.com
Trong hai tròng mắt của Tần Oanh Tư nổi lên ánh sáng nhạt, ánh mắt nguyên bản một mảnh tinh khiết nhất thời trở nên khôn khéo.

“Hứa cô nương quả thật là cơ trí, một mắt liền nhìn thấu ngụy trang của ta, không biết là ta lộ kẽ hở ở đâu?”

“Trực giác!” Đối mặt với một đám lừa gạt chuyên nghiệp, Hứa Vân Noãn không có ý định nói hết ra cái gì.

Ánh mắt của Tần Oanh Tư càng phát sáng: “Hứa cô nương quả thực không giống bình thường.”

“Lời tán dương cũng không cần nói nhiều lần, lần này mời các ngươi qua đây, là muốn cùng các ngươi bàn một chuyện làm ăn, không biết ngươi có thể làm chủ được không?”

“Vậy phải xem chuyện làm ăn cô nãi nãi nói có bao lớn.”

“Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, khoảng chừng mấy vạn lượng bạc đi.”

Mấy vạn lượng bạc?

Đây còn không lớn?

Dáng tươi cười trên mặt Tần Oanh Tư cũng nồng nhiệt hơn một chút so với trước: “Hứa cô nương nên biết quy củ của chúng ta, mặc dù chúng ta là lừa gạt, nhưng có chuẩn tắc cách thức hành sự riêng của bản thân, nếu để cho chúng ta lừa người lương thiện, như vậy chuyện làm ăn này không bàn được.”

Hứa Vân Noãn giương khóe môi lên, má lúm đồng tiền bên gương mặt như ẩn như hiện: “Thực sự là nghĩ không ra, đám lừa gạt như các ngươi sắp đói trắng răng rồi, sống không nổi nữa, còn kiên trì nguyên tắc của mình.”

Nụ cười trên mặt Tần Oanh Tư nhất thời cứng lên chỉ chốc lát: “Hứa cô nương đang nói gì đấy?”

“Mới vừa rồi nhìn ngươi bước đi, cước bộ mềm mại, đối mặt Nhị Hắc, mơ hồ lộ ra thái độ phòng bị, động tác phòng thủ cũng có chút chu toàn, vừa nhìn đó là luyện qua võ, nhưng tuy rằng trên mặt là ngươi không bôi phấn, hai mắt ửng đỏ, hai gò má cái trán mơ hồ có thể thấy được thần thái suy sụp vàng vọt, đây rõ ràng cho thấy trong ngày thường khuyết thiếu điều trị, ẩm thực không chu toàn. Khí tức trầm ổn, trung khí mười phần, lại luyện võ, nhưng ngay cả cơm cũng không thể ăn, chẳng phải là nói, nhóm người các ngươi sớm là thùng rỗng sao?”

Tần Oanh Tư yên lặng nuốt hớp nước bọt, tiểu cô nương trước mắt tuổi không lớn, thế nào nhãn thần lại như là có thể thấy lòng của người ta, nói những câu bắn trúng hồng tâm.

Bọn họ không phải là sắp sống không nổi nữa sao?

Nói cách khác thế nào vừa tiếp xúc với tin tức của Tiền chưởng quỹ, liền ngựa không ngừng vó chạy đến kinh đô?

Thấy dáng tươi cười trên mặt Tần Oanh Tư thoáng thu liễm, tiếu ý khóe môi Hứa Vân Noãn sâu hơn hai phần, má lúm đồng bên tiền gương mặt ngọt ngọt: “Tỷ tỷ bị lừa sao?”

“A?”

“Mới vừa rồi là lừa gạt ngươi, bất quá là chỉ đối mặt, đâu có thể nhìn ra nhiều đồ như vậy? Bất quá xem thần sắc của tỷ tỷ, tựa hồ ta đã đoán đúng?”

Đoán. . . Đoán?

Tần Oanh Tư nháy mắt một cái, nàng là một tên lường gạt, vừa đối mặt, đã bị người khác lừa?

Hứa Vân Noãn che miệng bật cười: “Kỳ thực không có, lời lúc nãy mới là lừa gạt ngươi.”
A?

Rốt cuộc ai mới là lừa gạt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui