Quốc Sắc Kiều Phi


CHƯƠNG 195: ĐIÊN MỘT NGƯỜI

Editor: Luna Wong

Ngô thị vốn có đã lộ ra dáng dấp mặc quân xử trí, nhưng nghe được lời nói này của Chu Chí, nhất thời ngẩng đầu lên, tràn đầy hận ý nhìn sang: “Chu Chí, lời này của ngươi có ý gì? Nói thế nào đi nữa, Ngọc Nghiên cũng là nữ nhi ruột thịt của ngươi, còn là đích nữ duy nhất, ngươi cứ nói nàng như vậy?”

“Trước ta tất cả sủng ái nàng, nhưng tính tình của nàng hoàn toàn bị tiện phụ ác độc như ngươi làm hư, trước đây cũng không cần mặt mũi quấn quýt si mê Mục Trần Tiêu, thậm chí đều đến tai đến trước mặt hoàng thượng, để người trong kinh thành lưu ngôn phỉ ngữ không ngừng.”

Nghe nói như thế, Ngô thị lập tức không hài lòng: “Chu Chí, trước đây Ngọc Nghiên thích Mục Trần Tiêu, trong này có thủ bút của ngươi đi? Là ai ám chỉ, vẫn để thị nữ ở bên người nàng nói Mục Trần Tiêu là cái thế anh hùng? Là ai tận lực thúc đẩy chuyện này?”

Sắc mặt của Chu Chí hết sức khó coi: “Ngươi. . .”

“Trước đây nhìn trúng quyền thế của Mục gia, tận lực thúc đẩy chuyện này là ngươi, hôm nay lật lộng, nữ nhi mình chẳng biết liêm sỉ cũng là ngươi! Chu Chí, trách bản thân ta trước đây mắt mù, cho tới bây giờ chưa từng nhìn rõ ngươi, nguyên lai ngươi chính là một tiểu nhân vì tư lợi, một lòng chỉ có dối trá!”

“Câm miệng!”

“Sớm biết ngươi là một người vô dụng như thế này, trước đây ta hà tất phí hết tâm tư đi tranh thủ tình cảm? Rõ ràng chính là một bãi thúi nước bùn vừa hư vừa thối, ta lại xem như bảo bối nâng niu nhiều năm như vậy, thậm chí vì sợ người khác tranh đoạt, còn che đến cứng, dù cho vì thế bị đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng sẽ không tiếc, ha ha ha, thực tại là buồn cười đến cực điểm!”

Thanh âm cười của Ngô thị cực lớn, đồng thời lại hàm chứa một cổ bi thương nói không hết.

“Tiện nhân! Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta để người rút đầu lưỡi của ngươi!” Chu Chí cảm giác mình sắp bị giận điên lên, hắn chưa bao giờ biết, người đồng sàng cộng chẩm nhiều năm, đúng là hạng người tâm tư ác độc như vậy.

“Ta nói tiếp thì sao? Chuyện cho tới bây giờ ta cũng không cần lưu ý nữa, ngược lại không bằng nói thống khoái! Chu Chí, ngươi bây giờ tính là trở về chính vị, bùn không phải là nên nằm dưới mặt đất, mặc cho người tùy ý chà đạp sao? Hiện tại người người cũng có thể đạp ngươi một cước, thật đúng là xem mình là một nhân vật?”

Chu Chí gắt gao mài răng: “Đại tẩu, ngươi cũng thấy đấy, độc phụ như Ngô thị vậy , ta tuyệt không để nàng ở lại Chu gia.”

“Đại tẩu? Ngươi gọi trái lại thân thiết, nhưng ngươi cũng không nhìn thử xem người ta nguyện ý làm đại tẩu của ngươi không? Ngươi đến bây giờ còn nhìn chưa rõ sao? Chu Hoài, vị đại ca kia của ngươi, căn bản cũng không có một chút ý tứ đến đỡ ngươi lên! Người ta chỉ là coi ngươi như khỉ để đùa giỡn, thậm chí hận không thể nhốt ngươi trong lồng, cho chút đồ ăn thức uống, chuyện gì cũng không cần gây ra, miễn cho làm mất mặt mũi người Chu gia!”

“Ngươi còn dám nói bậy, hiện tại ta liền trục xuất ngươi quay về Ngô gia!”

“Tốt nga, phản chính cái nhà này ta cũng ở không được nữa rồi! Ngươi chân trước phế bỏ đệ đệ của ta, chân sau tống thê tử kết tóc như ta về nhà mẹ đẻ, ta cũng muốn để bách tính toàn bộ kinh thành xem một chút, Chu Chí ngươi là lang tâm cẩu phế, bạc tình bạc nghĩa cỡ nào! Đời này muốn xoay người, ngươi nằm mơ!”

“Người đến, chận miệng của nàng cho ta!”

Hai tay của Chu Chí không được run, tức giận đến thở hổn hển như trâu.

Ngô thị cười ha ha, phảng phất cực kỳ cao hứng khi có thể thấy bộ dáng như vậy của hắn.

Bạch thị nhíu mi tâm thật chặt, sau một lát tự định giá, quay đầu nhìn về phía Chu Chí: “Nói thế nào đi nữa, Ngô thị cũng là thê tử kết tóc nhiều năm của ngươi, sinh đích nữ nghiêm chỉnh trong phủ cho ngươi, hơn nữa lại có chuyện của Ngô Kỳ ở đó chống đỡ, một chuyện hưu thê không thể nhắc lại.”

bookwaves.com

“Đại tẩu, Ngô thị này chính là một độc phụ, ta làm sao có thể lại lưu nàng lại?”

“Lưu lại bất quá là thêm người ăn cơm mà thôi, có cái gì không được? Chẳng lẽ đường đường Chu gia, còn nuôi không nỗi một cái miệng ăn sao?”

“Nhưng Ngô thị cực kỳ ác độc, nếu nàng ra ngoài tùy ý tuyên dương chuyện trong phủ . . .”

“Ác độc hơn nữa cũng bất quá là người điên, người điên nói, có ai sẽ tin?”

Bạch thị lạnh lùng nói chuyện, hơi có chút chướng mắt Chu Chí, trước phân minh có thể làm được vị trí lễ bộ thượng thư, nhưng là xử lý sự tình hậu viện lại lề mề, một chút quyết đoán cũng không có.

“Người điên?” Trong lòng Chu Chí khẽ động, lập tức nhãn thần sáng lên, “Đa Tạ đại tẩu nhắc nhở.”

“Không cần cảm tạ ta.”

Thoại âm của Bạch thị rơi xuống, thị nữ liền xách một cái hộp đựng thức ăn tiến đến, sau khi mở ra, từ bên trong bưng ra một chén nước thuốc đen kịt.

“Phu nhân, dựa theo phân phó của người, thuốc đã nấu xong rồi.”

“Thuốc nấy xong rồi, vậy đưa cho đệ muội uống vào.”

Ngô thị hoảng sợ nhìn chằm chằm Bạch thị, điên cuồng lắc đầu: “Ngô ngô. . .”

Bạch thị tiện nhân này, muốn cho nàng biến thành một người điên?

Thấy Ngô thị giãy dụa lợi hại, vô luận như thế nào cũng không muốn uống thuốc, Chu Chí không nhịn được đi nhanh tiến lên, trực tiếp xách Ngô thị từ dưới đất lên, sau đó đưa tay hung hăng bóp cằm của nàng.

“Tiện nhân, ngươi tốt nhất uống chén thuốc này vào, ta lưu ngươi một mạng, nếu ngươi giãy giụa nữa, có tin ta cho ngươi trực tiếp chết bất đắc kỳ tử hay không?”

“Ngô ngô. . .” Ngô thị điên cuồng đạp đạp, chân kế tiếp không chú ý, liền đá phải Chu Ngọc Nghiên hôn mê một bên.

bookwaves.com

Chu Ngọc Nghiên sợ run cả người, sau đó đem cuộn mình chặt hơn.

Ngô thị thấy một màn như vậy, động tác giãy dụa chợt giảm lại: Nữ nhi của nàng, nữ nhi nàng một lòng thương yêu phân minh đã tỉnh, nhưng giả bộ bất tỉnh, làm như không thấy tình cảnh của nàng. . .

Cả người Chu Ngọc Nghiên đánh run run, chặt chẽ cắn khớp hàm, mới không để cho mình phát sinh tiếng thét chói tai.

Bạch thị nhìn thấy màn này, đuôi lông mày hơi hướng giơ lên: Hiêu trương bạt hỗ rồi lại nhát như chuột, thật không hỗ là nữ nhi Ngô thị sanh ra! Không ra hồn.

Chén thuốc vừa đắng vừa chát đổ xuống, Ngô thị quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng bóp cổ nôn khan, nhưng là bất kể nàng cố gắng như thế nào, cũng không thể nôn được thuốc kia ra: “Ha ha ha. . . Tiện nhân, toàn bộ đều là tiện nhân!”

Bạch thị lạnh mắt nhìn, không khi nào, Ngô thị liền ngừng tiếng mắng chửi, ngồi dưới đất, dáng dấp si ngốc ngây ngốc.

“Được rồi, để người dẫn phu nhân đi đi, mặt khác thu thập trong viện một chút, bẩn loạn như vậy, thật sự là xấu xí.”

“Vâng.”

“Còn có đại tiểu thư, cũng đỡ người đi xuống đi.”

Bạch thị hướng ra phía ngoài đi hai bước, bỗng nhiên lại ngừng lại.

“Trước đó vài ngày một cô nương ngươi từ thanh lâu trong mua về, chính là nữ tử ta vừa nhìn thấy lúc nãy?”

“Đại tẩu nói là Tần U Tố?”

“Phải đó.”

“Hình dạng ngược lại không tệ, bất quá rốt cuộc xuất thân có chút vấn đề, ngươi phải chú ý đúng mực, mặt khác các di nương trong phủ này, nếu là phát hiện có ai không thành thật, trực tiếp xử trí, chớ gây nữa ra loạn gì nữa! Nhị đệ, lúc nên hạ quyết, cũng không thể lòng dạ đàn bà.”

Chu Chí liền vội vàng gật đầu, hắn còn thật lo lắng Bạch thị để hắn đánh đuổi luôn cả Tần U Tố: “Vâng.”

Bạch thị hơi rũ đôi mắt xuống, dung mạo của Tần U Tố thật tốt, xuất thân phong trần lại không hề có yên liễu khí, bộ dáng kia nói không chừng còn có chút công dụng, tạm thời lưu lại cũng không có gì, sau này lại an bài là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui