CHƯƠNG 229: NHÌN KHÔNG VỪA MẮT THÌ THẾ NÀO?
Dịch giả: Luna Wong
“Nô tỳ Lâm Hoa, gặp qua Mục tướng quân, gặp qua Hứa cô nương.” Một thị nữ vóc người cao gầy, mặc phục sức màu hồng nhạt tiến lên hành lễ.
“Lâm Hoa cô nương không cần đa lễ.” Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng xoay đầu lại, trên dưới nhìn lướt qua Lâm Hoa, trong ánh mắt hiện lên tiếu ý.
Lâm Hoa, nhất đẳng nha hoàn bên người Vu thị, không ít lần âm thầm gác chân Chương ma ma, hôm nay Chương ma ma vừa ngã xuống, quả thật nàng được đề bạt trọng dụng.
“Phu nhân và tiểu thư sáng sớm liền phân phó nô tỳ ở chỗ này chờ, gặp được Hứa cô nương liền dẫn người đi hậu viện.”
“Hậu viện? Yến hội không phải tổ chức ở tiền viện sao?”
“Bởi vì Đoan vương điện hạ và rất nhiều thế gia công tử cũng tới, phu nhân lo lắng các vị tiểu thư sẽ cảm thấy không được tự nhiên, cho nên liền thỉnh các tiểu thư đi hậu viện trước, chờ đây đó hơi quen thuộc, liền cùng nhau kết bạn đến tiền viện.”
“Vu phu nhân dự đoán chu toàn.”
Sợ tiểu thư các phủ không được tự nhiên? Chỉ sợ là lo lắng có người ở yến hội đoạt danh tiếng của Thẩm Vân Sơ, nhanh chân đến trước chỗ của Đoan vương điện hạ đi?
Nếu có người đi đầu một bước tiếp xúc Đoan vương điện hạ, thậm chí đưa tới sự chú ý của hắn, như vậy còn có chuyện gì của Thẩm Vân Sơ nữa sao?
Trong lòng của Mục Trần Tiêu có chút lo lắng, để một mình cô nãi nãi đi hậu viện, chẳng phải là tứ cố vô thân sao?
“Hứa tỷ tỷ!”
Một đạo âm thanh thanh thúy vang lên, ngay sau đó Đào Bảo Nhi liền bước nhanh chạy tới bên người Hứa Vân Noãn: “Gặp qua Hứa tỷ tỷ, gặp qua Mục tướng quân.”
“Bảo nhi, mẫu thân không phải đã để phân phó ngươi, không được chạy loạn sao?”
Hứa Vân Noãn quay đầu, đúng dịp thấy vẻ mặt nụ cười của Hàn phu nhân: “Phu nhân cũng tới?”
“Vốn có thiếp mời yến hội mời chỉ có một mình Bảo nhi, nhưng tính tình của nàng nghịch ngợm như vậy, thân thể lại vừa dưỡng tốt, cuối cùng ta cũng không yên lòng, cho nên liền không mời mà tới, nghĩ đến Vu phu nhân cũng sẽ không chú ý thêm một vị tân khách chứ?”
Hàn phu nhân vừa nói, vừa nhìn về phía thị nữ Lâm Hoa.
Lâm Hoa vội vã quỳ gối hành lễ: “Hàn phu nhân có thể đến, phu nhân và tiểu thư nhất định cực kỳ cao hứng, nô tỳ đi vào hồi bẩm.”
Nếu là chỉ có một mình Đào Bảo Nhi qua đây, bẩm với Vu thị hay không đều không sao, nhưng bây giờ hàn phu nhân đã tới, liền cần Vu thị tự mình đến nghênh tiếp.
Kể từ đó, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu liền không vội mà vào phủ.
Rất nhiều các tiểu thư vừa xuống xe thấy bọn họ ở đứng ở cửa, cước bộ cũng không khỏi có chút do dự.
Thế nào không vào? Chẳng lẽ Thẩm gia có an bài khác sao?
Nghĩ như vậy, cước bộ liền không tự chủ được thả chậm.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa vang lên, mọi người vội vã nhìn lại, khi thấy đại hoàng tử Ninh Từ cưỡi ngựa mà đến.
“Gặp qua Đoan vương điện hạ.”
“Chư vị không cần đa lễ.”
Đoan vương xuống ngựa liền thấy được Mục Trần Tiêu, vội vã ném roi ngựa trong tay cho hộ vệ, bước nhanh tới: “Trần Tiêu tới còn sớm hơn bổn vương?”
Lúc hắn nói chuyện quay Mục Trần Tiêu trừng mắt nhìn, trong ánh mắt tràn đầy ý bỡn cợt.
Trước hắn vẫn cho là huynh đệ nhà mình lãnh tính lãnh tình, nhưng không nghĩ tới hắn đúng là có hiếu tâm như vậy, biết cô nãi nãi nhà mình được mời tới dự tiệc, rất sợ không ai ở một bên giúp đỡ, nghĩ hết biện pháp kéo cả hắn vào trong yến hội.
“Hứa cô nương, nghe nói không ít người đều đến Tứ Quý các, muốn đặt nước suối trên Thanh Tuyền sơn, không biết bán được bao nhiêu?”
Đối với Hứa Vân Noãn, hắn bây giờ là tâm phục khẩu phục.
Hắn hoài nghi dù cho cho Hứa Vân Noãn một tảng đá, nàng cũng có thể bán thành bạc.
Ai có thể nghĩ được dùng nước uống mỗi ngày dĩ nhiên cũng có thể bán ngân lượng.
bookwaves.com
Hứa Vân Noãn mím môi cười: “Đoan vương điện hạ nói cái gì đó? Nước kia bất quá là đồ bình thường cực kỳ, chỉ là uống vào có chút tốt với thân thể mà thôi, sao có thể bán ra ngoài được? Đó không phải là bẫy người sao?”
Di? Không bán được tiền?
“Nhưng sao ta nghe nói có không ít người đến Tứ Quý các hỏi thăm nhỉ?”
“Tự nhiên là có người hỏi thăm, bất quá ta cũng để người khước từ.”
Hứa Vân Noãn cười híp mắt, nhãn thần trong suốt thấy đáy, lại làm cho người không phát hiện được chút chân thực tâm tình nào.
Đoan vương còn muốn nói cái gì nữa, liền thấy Vu thị mang theo Thẩm Vân Sơ và Thẩm Cửu Mạch bước nhanh tới.
“Gặp qua Đoan vương điện hạ. . .”
“Phu nhân không cần đa lễ, yến hội hôm nay, làm phiền rồi.”
“Điện hạ có thể quang lâm hàn xá, là bồng tất sinh huy cho trên dưới Thẩm gia mới phải, điện hạ mau mời vào bên trong.”
Nét mặt của Vu thị tràn đầy tiếu ý, ngước mắt đảo qua Hứa Vân Noãn, tiếu ý rực rỡ nhất thời hơi cứng đờ: Hai tháng không gặp, mặt mày của Hứa Vân Noãn này càng nẩy nở chút, càng giống tiện nhân Sở Ngưng kia!
Nhất là lúc kéo khóe môi cười, lại để cho nàng nhớ lại trước đây bị Sở Ngưng gắt gao áp chế!
Quả nhiên tiện nhân Sở Ngưng kia, cho dù chết cũng không an phận, qua nhiều năm như vậy, như trước có thể dễ dàng ảnh hưởng lòng của nàng.
“Vu phu nhân đang suy nghĩ gì đấy? Hay là trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy mỗi mình Đoan vương điện hạ, chúng ta đều đứng ở bên cạnh đó.”
Thanh âm hơi giễu cợt của Hàn phu nhân vang lên.
Phản chính trong kinh thành người người đều biết nàng và Vu thị không hợp nhau, gặp cũng không cần thiết ngụy trang khách khí.
“Hàn phu nhân nói đi đâu, chủ yếu là trên dưới tôn ti phân minh, Đoan vương điện hạ thân phận quý trọng, khó tránh khỏi phải chiếu cố nhiều hai phần, Hàn phu nhân sẽ không cảm thấy thân phận của mình có thể qua được Đoan vương điện hạ chứ?”
bookwaves.com
“Ta tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy, đây không phải là nghe nói vu phu nhân còn mời Hứa cô nương, còn tưởng phu nhân không chú trọng môn hộ xuất thân, nhìn quyền thế như cặn bã, cho nên mới lắm miệng nói một câu như vậy, nhưng không nghĩ tới Vu phu nhân vẫn là coi trọng binh quyền.”
Dáng tươi cười trên mặt Vu thị càng cứng lên hai phần: “Hàn phu nhân chê cười, đây và quyền thế không có quan hệ gì, là Thẩm gia trung thành với hoàng thất.”
“Trung thành tự nhiên là tốt, trong kinh thành, người người đều trung thành và tận tâm với hoàng thượng.”
Vu thị nói là hoàng thất, mà Hàn phu nhân nói lại là hoàng thượng, chỉ là một chữ khác biệt, nhưng ý trong đó lại kém đến có chút xa.
Vu thị hơi mân khóe môi, mới vừa rồi nàng lỡ lời, phạm vi hoàng thất bao dung nhiều, nhất là nàng hiện đang nghênh tiếp Đoan vương điện hạ, nếu là bị người có lòng truyền đi, sợ rằng sẽ hoàn toàn quy Thẩm gia đến bên người Đoan vương.
Nếu là lúc trước, thuận theo tự nhiên cũng thì thôi, nhưng bây giờ, Đoan vương không có ý nghênh thú Thẩm Vân Sơ, Thẩm gia tự nhiên không có khả năng dễ dàng cột vào trên một cái thuyền là hắn.
Hàn phu nhân cười cười, không có cầm lấy những lời này không tha, nhưng lại cứ là thái độ như vậy, để trong lòng Vu thị càng phập phồng bất an.
Thần sắc của Đoan vương nhu hòa, phảng phất không có nhận thấy được giao phong mới vừa rồi: “Vu phu nhân không cần khách khí như vậy, để Cửu Mạch mang ta nhập phủ là được rồi, phu nhân vẫn là chiêu đãi những tân khách khác trước đi.”
Đoan vương cực kỳ hữu lễ, nhưng trong lời nói lại tiết lộ ra một cổ xa cách.
Điều này làm cho trong lòng của các tiểu thư chung quanh ngưng thần nhìn kỹ nhảy nhót, Đoan vương bỗng nhiên quyết định tham gia yến hội của Thẩm gia, tất cả mọi người cho là hắn sửa lại thái độ với Thẩm Vân Sơ, nhưng hôm nay nhìn tựa hồ là có nguyên nhân khác?
Chỉ cần hắn không phải coi trọng Thẩm Vân Sơ, như vậy những người khác sẽ có cơ hội, toàn bằng bản lĩnh.
Hứa Vân Noãn thu thần sắc của Vu thị nhìn về phía nàng ở đáy mắt, độ cong khóe môi càng rõ ràng: Vu thị này thật đúng là nhìn mình không vừa mắt a. . .
Bất quá nhìn không vừa mắt thì như thế nào?
Có chút biện pháp nào với nàng sao?