CHƯƠNG 246: NGỒI ĐỢI LẤY TIỀN
Dịch giả: Luna Wong
Hàn Yên tự nhận là biểu hiện cực kỳ mịt mờ, thế nhưng Tần Oanh Tư trà trộn giang hồ, thường thấy các loại các dạng người, tự nhiên thu phòng bị của nàng ở đáy mắt, bất quá nàng lại không có chút chú ý nào, ngược lại cảm thấy cô nãi nãi có thể được trung phó như thế, coi như là một chuyện may mắn.
Bởi vì Hứa Vân Noãn tạm thời không muốn trắng trợn tuyên dương chuyện trong Kinh Châu thành, người biết tin tức này liền rất ăn ý không có truyền ra ngoài.
Sinh ý của Tứ Quý các lại hoàn toàn đắt, thậm chí có rất nhiều người chuyên môn chờ ở cửa Tứ Quý các, chỉ vì coi trộm một chút nấm xem nó có bộ dáng gì.
“Cô nãi nãi Mục gia này chính là thần kỳ, cũng có thể làm cho nấm mọc ra chữ, nghe nói cô nãi nãi còn nuôi một con chó, tên là Nhị Hắc, có phải tiếp qua một đoạn thời gian nữa, Nhị Hắc này đều có thể xuất khẩu niệm thơ hay không?”
“Ha ha, ngươi ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Chó cuối cùng cũng là chó, làm sao có thể nói tiếng người?”
“Ta đây không phải là hiếu kỳ sao? Luôn cảm giác cô nãi nãi Mục gia thần thông quảng đại, chuyện gì đều có thể làm được.”
“Trước nghe người ta nói Hứa cô nương xuất thân hương dã, nhưng hương dã lại không phải dân quê, mà là sơn lâm đất thiêng nảy sinh hiền tài. Đều nói địa linh nhân kiệt, nói không chính xác Hứa cô nương cũng là bởi vì được thiên địa linh khí tẩm bổ, cho nên mới không giống người thường như vậy.”
“Vậy theo ngươi như nói, những người như chúng ta trời sinh ngu dốt, cũng là bởi vì không có nhận được linh khí sao?”
“Khoan hãy nói, lời này thật có vài phần đạo lý, các ngươi ngẫm lại nước uống của cô nãi nãi tốt hơn chúng ta, đồ cũng tốt hơn chúng ta, dùng, mặc càng hơn, đồ do người như vậy trồng, làm sao có thể phổ thông được?”
“Ta đây có nên đi cầu Hứa cô nương một chút nước suối trên Thanh Tuyền sơn không, nước ngon như vậy ta không nỡ uống, bất quá có thể cho tiểu tôn tử ta uống, hắn uống nói không chừng có thể thông minh chút?”
“Vậy còn cần đi Thanh Tuyền sơn sao? Cô nãi nãi thiện tâm, lão Từ đầu bán quán trà bên kia chính là dùng nước trên Thanh Tuyền sơn, ngươi đi tiêu một văn tiễn mua một chén nước trà uống không phải là được rồi sao?”
Náo nhiệt không chỉ là sinh ý của Tứ Quý các, còn có nước suối trên Thanh Tuyền sơn.
Trong kinh thành các đại phu phát biểu văn chương đều đã được khắc bản thành sách, giá cực rẻ, ở trong kinh thành rất được hoan nghênh, thậm chí một ít học đồ học y đều tự mua sách.
Đây chính là cơ hội để các y giả nâng mặt mũi, đi ra ngoài cước bộ đều mang gió.
Nhìn nhiều người, dần dần cũng phẩm ra chút ý vị, mặc dù nói nước suối trên Thanh Tuyền sơn, cũng không có công hiệu thần kỳ như đồn đãi vậy, thế nhưng nước này tốt tất nhiên là có lợi với thân thể.
Bookwaves.com.vn
Dù sao những người này ai mà không uống nước chứ? Tích lũy tháng ngày, mỗi ngày một chút xíu chỗ tốt, qua mấy năm không phải biến thành ích lợi to sao?
Nghĩ như thế, người hỏi thăm làm sao mua nước suối của Thanh Tuyền sơn càng ngày càng nhiều, thậm chí bọn họ còn tự phát bắt đầu ra bạc, giá cả kia cao đến chưởng quỹ Lưu Hổ cũng bắt đầu chột dạ.
“Cô nãi nãi, nô tài cẩn thận nhớ kỹ, hôm nay đã có hai mươi sáu hộ phủ đệ, đến Tứ Quý các hỏi thăm việc của nước suối rồi, cô nãi nãi đã nghĩ xong biện pháp nên ứng đối như thế nào chưa?”
Hứa Vân Noãn nhấp một ngụm nước trà, trong ánh mắt hiện lên vẻ tự định giá: “Tôn nhi, ngươi có ý kiến gì?”
Đang thanh toán khoản Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên: “Bán nước suối đích thật là một vốn bốn lời, không gì hơn cái này, cũng có phiêu lưu cực lớn, dù sao giá nước suối cũng là đồ vào miệng, rất dễ bị táy máy tay chân, nếu có người tận lực nhằm vào, sợ rằng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm cực lớn.”
Hứa Vân Noãn gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, nên phải nghĩ một biện pháp để người không dám động thủ chân mới được.”
Có Tần Oanh Tư đưa tới gần năm vạn lượng bạc, tiền bạc đến nàng bây giờ vẫn không thiếu ngân lượng, đối với nước trên Thanh Tuyền sơn cũng không có quá xem trọng.
“Cô nãi nãi có chủ ý gì?”
“Trước đây mua núi hoang nhỏ, là Đoan vương điện hạ giật dây từ đó, nước thanh tuyền hôm nay, chúng ta cũng không thể độc chiếm, không bằng hiến cho điện hạ đi, về phần điện hạ muốn hiến thanh tuyền này cho thùy, vậy xem chủ ý của bản thân hắn.”
Tâm tư của Mục Trần Tiêu khẽ động: “Cô nãi nãi muốn đem nước suối trên Thanh Tuyền sơn hiến cho hoàng thượng?”
“Ta nào có mặt mũi trực tiếp hiến nước suối cho hoàng thượng, tự nhiên là muốn hiến cho điện hạ, bất quá mặt mũi của điện hạ có thể to lắm.”
“Nếu hoàng thượng nhận, nước suối này cũng sẽ không để những người khác chọn dùng nữa, thậm chí có khả năng phái người nghiêm khắc gác Thanh Tuyền sơn, kể từ đó, cô nãi nãi rất có thể giỏ trúc múc nước công dã tràng.”
“Ta tin tưởng hoàng thượng là vị nhân quân, sẽ không vô duyên cớ chiếm tiện nghi của một tiểu tiểu nữ tử như ta đây.” Hứa Vân Noãn hơi nâng khóe môi, cười đến rất vui vẻ.
“Cô nãi nãi có mưu tính?”
“Ngươi quên rồi, trong khoảng thời gian này vì danh tiếng của Thanh Tuyền sơn, ta cũng làm không ít chuyện.”
“Cô nãi nãi chỉ là chèn ép đồn đãi trong kinh thành, ngoài ra còn có khắc bản sách cho các y giả?”
Bookwaves.com.vn
“Không sai, việc nước suối trong Thanh Tuyền sơn, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, người người đều biết Thanh Tuyền sơn là của ta, hoàng thượng đối ngoại từ trước khoan dung rộng lượng, thế nhưng trong nội tâm lại nghi kỵ quá mức, dù cho nước suối trên Thanh Tuyền sơn có trăm chỗ tốt, nhưng nước này đặt ở bên ngoài, là thông qua tay của Đoan vương điện hạ hiến lên, ngươi nói hoàng thượng dám uống không?”
Mục Trần Tiêu hơi giương khóe môi lên: “Cô nãi nãi nói rất đúng, hoàng thượng chú trọng an nguy của mình nhất, từ Thanh Tuyền sơn đến hoàng cung đường xá xa xa, cho dù là phái trọng binh gác, chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ không an tâm, hơn nữa, danh tiếng của Thanh Tuyền sơn lớn, hoàng thượng sẽ không hạ danh tiếng tranh lợi với dân.”
“Như thế không phải đúng rồi sao, cùng với lấy một thanh tuyền mình cũng không dám uống, chẳng bằng làm hình dạng hào phóng, trả nước suối, nhưng kể từ đó, Thanh Tuyền sơn thuận thế cùng Đoan vương điện hạ cùng với hoàng thượng đều nhấc lên quan hệ, ngoại nhân muốn động thủ, cũng phải nghĩ mọi cách. Nếu nước suối này không bình thường, như vậy cho dù là muốn bán ra bên ngoài, cũng không có thể dùng phương thức của người bình thường. Tôn nhi có thể đoán được không?”
Mục Trần Tiêu lắc đầu: “Ta quá mức ngu dốt, đoán không ra tâm tư của cô nãi nãi.”
Hai tay của Hứa Vân Noãn dâng gương mặt, cười đến rất vui vẻ: “Giá nước suối đắt rồi, nếu đưa nước tới cửa, ngược lại làm thấp đi giá trị của nước suối, tự nhiên là người muốn mua nước, mình tới con suối kia lấy nước mới nhất ra.”
“Người muốn mua nước phải tự đi lấy?”
“Đúng, chúng ta bán nước chỉ cần ngồi chờ thu bạc là được, có phải tiết kiệm thời gian, dùng ít sức, lại bớt lo hay không?”
“Kể từ đó, có thể để trong lòng những người mua nước bất mãn hay không?”
“Tôn nhi chớ quên, có thể có tiền nhàn rỗi mua nước, nhất định phi phú tức quý, hơn nữa chờ giá trị của nước suối tăng lên, người có thể mua được thì càng ít. Những người đó lại không quan tâm tiêu hao một chút nhân lực vật lực, bọn họ càng muốn để cho mình dùng an tâm, để cho hạ nhân trong phủ mình đi lấy nước, ngược lại càng phù hợp tâm ý của bọn họ.”
“Cô nãi nãi nói có lý.”
“Vậy sẽ phải làm phiền tôn nhi đi tìm Đoan vương điện hạ.”
“Được, chờ ta coi xong sổ sách trong tay, liền lập tức nhích người.”
Hứa Vân Noãn ở một bên ăn điểm tâm, thưởng thức trà, nhìn thần sắc chuyên chú tính trong tay sổ sách của Mục Trần Tiêu.
Mục Trần Tiêu nhìn như chăm chú, nhưng lại đùa bỡn bàn tính sai vài lần.
Hắn cảm thấy nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhìn qua có chút ngượng ngùng, rồi lại luyến tiếc nàng dời nhãn thần, chỉ có thể mạnh mẽ khắc chế nhịp tim của mình, để nỗi lòng bảo trì bình ổn, đáng tiếc hiệu quả không phải quá rõ ràng. . .