CHƯƠNG 257: XONG RỒI, THẬT KÍCH ĐỘNG NHA
Dịch giả: Luna Wong
Thôi Diễm đầy mặt thất hồn lạc phách lui xuống, hiền phi thấy được, không khỏi vừa cười vừa nói: “Trước đây nhìn thấy vị Thôi công tử này, luôn luôn vẻ mặt tiếu ý, khí phách nhiều, nhìn phá lệ hoạt bát, hôm nay lúc này như là gà trống đấu thất bại, cơ linh kính nhi cả người cũng bị mất.”
“Hắn chính là tính tình ngông cuồng, luôn luôn định không được tính tình, hôm nay đều tuổi như vậy, còn như hài tử.”
“Mặc dù nói Thôi công tử còn chưa định tính tình, thế nhưng phần lưu ý với hoàng thượng này, lại cực kỳ hiếm thấy. Thần thiếp mới vừa rồi nhìn vị Thôi công tử này coi như là thẳng thắn, có tính tình như vậy, lại có hoàng thượng che chở, sau này cho dù là hành sự xuất cách một ít, cũng không ra đại loạn gì.”
“Sao trẫm nghe lời này của hiền phi, hình như tràn đầy ngưỡng mộ?” Hoàng thượng ngẩng đầu, hàm tiếu nhìn hiền phi.
Hắn phi thường sủng ái hiền phi , thứ nhất là hiền phi dung mạo kiều diễm, thứ hai cũng là bởi vì tính tình nàng ngay thẳng không làm bộ, trong hoàng cung người người đều kính hắn là đế vương, trong ngày thường nói chuyện luôn luôn khúm núm nịnh bợ, nhìn chán chết được, ngược lại hiền phi rộng lượng, phá lệ được mắt xanh của hắn.
Hiền phi nghe nói như thế nhịn không được cười thoải mái: “Thử hỏi trong hậu cung này, có ai được hoàng thượng thiên vị? Thần thiếp thấy hoàng thượng cưng chìu Thôi công tử như vậy, cho nên trong lòng có chút khó chịu, lẽ nào còn không được sao?”
“Ngươi nha, cũng chỉ có ngươi dám ở trẫm trước mặt nói chuyện như vậy. Trẫm thiên vị Thôi công tử, không phải là nể công lao lớn cùng vất vả của Bác Lăng hầu sao, sao có thể đánh đồng với sủng ái ngươi được?”
Nét mặt Hiền phi hàm tiếu, không có chút nào sợ hãi vẻ: “Nếu hoàng thượng đều nói thiên sủng thần thiếp, như vậy thần thiếp cần phải mượn cột bò lên rồi, tối hôm nay thần thiếp cần phải bá chiếm hoàng thượng, trong cung thần thiếp để người bày đồ ăn, hoàng thượng cần phải theo thần thiếp cùng trở về phẩm thường?”
“Ái phi đều lên tiếng, trẫm làm sao cự tuyệt? Đúng rồi, hai ngày này Ninh Từ có vào trong cung thỉnh an không?”
“Ninh Từ hài tử kia từ trước hiếu thuận, hơn nữa ở trên chiến trường ngây ngô lâu, tính tình hơi có chút cứng nhắc, hắn dựa theo quy củ trong cung, đúng hạn đến đây thỉnh an thần thiếp, bất quá thần thiếp thấy hắn hai ngày này nhìn chằm chằm thủy cừ bên kia, dung mạo mang theo chút quyện đãi, cho nên liền từ chối thỉnh an hai ngày sau của hắn, để hắn ở bên ngoài giúp hoàng thượng ban sai cho tốt.”
Thần sắc trên mặt hoàng thượng hơi có chút thâm trầm: “Tin đồn trong triều gần đây, ngươi có nghe nói chứ?”
Dáng tươi cười trên mặt Hiền phi sang sảng rộng lượng như trước, phảng phất không có gì không thể thả trên mặt nổi nói: “Hoàng thượng chỉ là đại hoàng tử lập quân công, lại là người đầu tiên được phong làm Đoan vương trong các huynh đệ, hôm nay lại bị phái đi khởi công xây dựng thủy cừ, thật sự là đại tài tiểu dụng?”
“Ngươi ở trong hậu cung cũng nghe nói sao?”
Bookwaves.com.vn
“Nếu là chuyện cạnh tiền triều, tất nhiên thần thiếp không quan tâm, nhưng sự tình quan hệ đến Ninh Từ, nên thần thiếp để người hỏi thăm nhiều một chút, bất quá sau khi nghe xong, cũng chỉ là xem như một chuyện tiếu lâm mà thôi.”
“Chê cười?”
“Không sai, người khác không biết, lẽ nào hoàng thượng còn không biết tính tình của thần thiếp sao? Những năm gần đây, thần thiếp một lòng mong mỏi Ninh Từ có thể lui ra khỏi trên chiến trường, hôm nay được như mong muốn, chỉ muốn chờ một cơ hội thích hợp tìm một vương phi cho hắn, trước hết để cho thần thiếp bế một tôn tử rồi nói tiếp, nếu chuyện này có thể thành, thần thiếp hận không thể nhốt hắn trong phủ, qua hơn nửa năm một năm mới thả ra.”
Hiền phi nói chuyện, trong ánh mắt lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, phảng phất cực kỳ tiếc nuối không thể bế tôn tử.
“Ngươi nha, lời này nghìn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, sẽ để người chê cười.”
Những năm gần đây, hiền phi không chỉ một lần thỉnh cầu hoàng thượng điều Ninh Từ từ trên chiến trường trở về, bởi vậy bây giờ nói ra lời này, trong lòng đế vương cũng không có bao nhiêu hoài nghi.
“Thần thiếp nói cũng đều là lời thật lòng, hơn nữa cũng chỉ nhắc tới trước mặt hoàng thượng. Nhắc tới, thần thiếp cũng không hiểu, khởi công xây dựng thủy cừ là công ở đương đại, lợi ở thiên thu đại kế, thế nào đến miệng người bên ngoài, lại như là lên không được mặt bàn thế? Ninh Từ là đại hoàng tử, lại được hoàng thượng ngoại lệ phong làm Đoan vương, được hoàng thượng sủng ái nhiều như vậy, hôm nay vì triều đình làm chút chuyện thật không phải chuyện đương nhiên sao?”
Thần sắc của hoàng thượng hoàn toàn hòa hoãn xuống, hắn cầm tay của hiền phi, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Tính tình này của ngươi vẫn giống như trước đây, không tranh không đoạt, trẫm nhớ kỹ lúc ngươi mới vừa vào cung, cũng không ít vì vậy mà bị hại.”
“Lúc mới vừa vào cung ấy, không có trực tiếp gặp hoàng thượng, là thần thiếp không có phúc khí. Nhưng chờ sau khi gặp hoàng thượng, thần thiếp cũng không bị một chút xíu ủy khuất nào nữa. Cùng sau so sánh với hưởng phúc, chút thua thiệt nhỏ trước đó không đáng kể chút nào, trong lòng thần thiếp cực cao hứng đó!”
Hoàng thượng không khỏi nhớ lại lúc gặp hiền phi, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, một chút xíu nghi kỵ trong lòng đối với hiền phi và Đoan vương, từ từ tiêu thất vô hình: “Được rồi, vừa uống chút canh ngân nhĩ cũng tiêu hóa rồi, lúc này cảm thấy trong bụng đói quá chứng, liền bồi ái phi đi nếm thử đồ ăn trong cung ngươi.”
“Thần thiếp cầu còn không được.”
Bookwaves.com.vn
Lúc ly khai cung thành, dáng dấp buồn bực của Thôi Diễm, chờ lên xe ngựa, lại là cao hứng nhảy vài cái trên xe ngựa, thiếu chút nữa đầu đập trúng đỉnh: “Thành rồi!
Chuyện cô nãi nãi và Mục tướng quân nhờ cậy hắn cho thành rồi!
Mục tướng quân nhất định sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa!
“Mau đi Mục gia.”
“Vâng.”
Quản gia Thôi phủ chờ ở một bên xe ngựa, nghe được công tử nhà mình phân phó, không khỏi hỏi: “Công tử, mới ra khỏi hoàng cung, vội vội vàng vàng đi Mục gia làm cái gì nha?”
“Ta phụng mệnh lệnh của hoàng thượng, trả lại suối vừa mua trên Thanh Tuyền sơn kia cho Hứa cô nương.” Trong thanh âm của Thôi Diễm đè nén hỉ sắc không nói ra được.
Thôi quản gia không có hỏi nữa, trong mắt lại tràn ngập lên một tầng lo lắng, xem ra chuyện đã xảy ra trong kinh thành, cần hồi bẩm một tiếng với lão hầu gia.
Hứa Vân Noãn vẫn đợi, sau khi nghe nói xe ngựa của Thôi phủ chạy về phía cửa phủ, lập tức cao hứng: “Tôn nhi, xem ra việc này thành rồi, nếu không Thôi công tử nhất định sẽ không tới nhanh chóng như vậy.”
Mục Trần Tiêu nhìn thấy Hứa Vân Noãn vui vẻ, khóe môi cũng theo nàng nhẹ nhàng nâng lên: “Cô nãi nãi thần cơ diệu toán.”
Hứa Vân Noãn được khích lệ, quang mang trong ánh mắt càng phát chói mắt: “Úc Khoảnh, Thôi công tử tới liền trực tiếp mời hắn đến phòng khách, ta và Trần Tiêu hiện tại liền đi qua.”
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu đợi chỉ chốc lát, Thôi Diễm vẻ mặt hỉ sắc vào cửa: “Gặp qua Mục tướng quân, gặp qua cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn quay Thôi Diễm hơi phúc phúc thân: “Thôi công tử hữu lễ.”
Thôi Diễm vội vàng tránh né một bên, nét mặt dẫn theo sợ hãi: “Cô nãi nãi trăm triệu lần không nên đa lễ như vậy, người hành lễ với ta không phải chiết giảm ta sao?”
Sợ hãi trên mặt hắn không phải làm bộ, Hứa cô nương là cô nãi nãi của Mục tướng quân, hôm nay hắn nhận lễ của cô nãi nãi, sau này nếu còn muốn thân cận Mục tướng quân, đó không phải là biến thành thiên phương dạ đàm sao?
“Thôi công tử không cần khách khí như vậy, cái này ngươi nhận được, chuyện Thanh Tuyền sơn cám ơn ngươi hỗ trợ nhiều.”
“Có thể giúp được Mục tướng quân và cô nãi nãi, ta đây trong lòng so với được bạc còn cao hứng hơn, cô nãi nãi không cần nói lời cảm tạ, sau này có chuyện như vậy nữa, cứ tìm ta là được.”
Thôi Diễm thấy được ánh mắt hơi tán thưởng của Mục Trần Tiêu, nhất thời kích động vỗ ngực vang bùm bụp: Mục tướng quân lần đầu tiên dùng ánh mắt như thế nhìn bản thân, ngẫm lại để người kích động!
Xong rồi, tim đập thật nhanh!