CHƯƠNG 258: CÔ NÃI NÃI LÀ QUỶ CƠ LINH
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn thấy Thôi Diễm không có tiếp nhận lễ tiết của Hứa Vân Noãn, ánh mắt của Mục Trần Tiêu nhìn về phía hắn hơi nhu hòa, hắn luôn luôn không hy vọng cô nãi nãi nhà mình bị ủy khuất, thân phận thấp.
“Thôi công tử mời ngồi đi.”
“Đa tạ Mục tướng quân.” Thôi Diễm ngồi xuống cái ghế một bên, uống một ngụm trà Úc Khoảnh bưng lên, chỉ cảm thấy trà nhà Mục tướng quân cũng có một phen ý nhị khác.
“Chuyện trong cung, Thôi công tử có thể cặn kẽ thuật lại một lần không?” Đợi được Thôi Diễm uống hai hớp trà, Mục Trần Tiêu mới mở miệng.
“Tự nhiên không thành vấn đề.”
Thôi Diễm liền vội vàng thuật lại chuyện trong cung một lần, một câu cũng không có lầm.
Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn nghe xong nhìn nhau một mắt, trong mắt lóe lên tràn đầy tiếu ý.
“Chuyện lần này, thực sự là phải tạ ơn Thôi công tử nhiều.”
“Mục tướng quân nghìn vạn lần đừng khách khí, trước khi vào cung ta còn lo lắng không làm được nhờ vả của Mục tướng quân, không nghĩ tới hoàng thượng căn bản không có bao nhiêu do dự.”
“Chủ yếu vẫn là Thôi công tử nói rõ ràng, hoàng thượng lo lắng đến thu phần thanh tuyền này, sợ sẽ có tổn hại hình tượng của hắn ở trong bách tính, cho nên mới không có nhận, trái lại để Thôi công tử bị hoàng thượng phê bình, thực tại chịu ủy khuất.”
“Đây không coi vào đâu, mỗi lần ta vào cung, hoàng thượng cũng luôn luôn liên xao đái đả nói hai câu, con người của ta da mặt dày nhất, người khác nói cái gì, cho tới bây giờ đều là vào tai trái ra tai phải, không để ở trong lòng.” Dáng tươi cười của Thôi Diễm xán lạn.
“Trong lòng Thôi công tử có khe rãnh lớn, tự nhiên không để ý những thứ thêm mắm dặm muối này.” Hứa Vân Noãn mở miệng.
“Cô nãi nãi tán thưởng ta như vậy, ta đều hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.”
“Thôi công tử trăm triệu lần không nên tự coi nhẹ mình, sau này nói không chừng thật sự có rất nhiều chuyện cần làm phiền công tử hỗ trợ.”
Thêm một người bạn thêm một con đường, huống chi thân phận của Thôi Diễm đặc thù, nếu hắn thật kính yêu ủng hộ Trần Tiêu, như vậy nàng cũng sẽ giúp đỡ chỉ điểm một hai.
Phải biết rằng, sau này, Bác Lăng hầu phủ chọc đế vương nghi kỵ, cuối cùng lão Bác Lăng hầu vì bệnh qua đời, tử tôn còn lại đều bị biếm làm bình dân, hơn nữa chung thân vào không được nhập sĩ, có thể nói đoạn tuyệt tất cả đường lui.
“Có chuyện gì, cô nãi nãi cứ tìm ta, nếu có thể giúp được một tay, ta nhất định không nói hai lời.”
“Vì đáp tạ Thôi công tử, ta để người ở trong phủ thu xếp một bàn tiệc rượu, còn thỉnh Thôi công tử không nên ghét bỏ.”
“Ta đây có lộc ăn rồi.”
Nhãn thần của Thôi Diễm sáng lên, bữa cơm này ăn, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu đều cực kỳ khách khí với hắn, thậm chí còn luân phiên kính rượu, để hắn vẫn lâng lâng, lúc xuất phủ gương mặt phiếm hồng, dưới chân đều có chút lơ mơ, thần sắc trên mặt càng có chút ngơ ngác lăng lăng, phảng phất vẫn chưa có phục hồi lại tinh thần.
Thần sắc như vậy rơi vào trong mắt người, rất giống là một bộ dáng dấp bị tức mặt đỏ tới mang tai, lại hoàn toàn không có biện pháp phản kháng.
Rất nhanh sự tình Thôi Diễm đã làm liền bị lan truyền ra ngoài.
Buổi chiều, Mục Thiên Trù trực tiếp thỉnh cầu vào cung, lần thứ hai hướng hoàng thượng nói đến chuyện của Thanh Tuyền sơn, đồng thời cho thấy trước đó nước suối trên Thanh Tuyền sơn bán đi là thật tâm thực lòng, căn bản không cần Thôi công tử trả.
Hoàng thượng nghe xong, lại phê bình Thôi Diễm một phen, nói hắn thành hài tử làm việc không nghĩ đến hậu quả, còn nói nước suối là Hứa Vân Noãn phát hiện, tự nhiên phải thuộc về nàng.
Mục Thiên Trù vô pháp, chỉ có thể nói nếu nước suối trả lại, như vậy hắn liền thay Hứa Vân Noãn, hiến nó cho hoàng thượng.
Bookwaves.com.vn
Nếu trước đó hoàng thượng không nhận, lần này Mục Thiên Trù vào cung càng không nhận.
Cuối cùng, Mục Thiên Trù chỉ có thể hướng hoàng thượng nói rõ, trước nếu nước suối này đã bán ra, thì không có đạo lý thu hồi lại, nhưng Thôi công tử bởi vì phụng mệnh lệnh của hoàng thượng, vẫn kiên trì trả, nên hắn muốn hướng hoàng thượng cầu một tin chính xác, không bằng nước suối này chia cho Thôi Diễm và Hứa Vân Noãn mỗi người một nửa?
Hoàng thượng suy nghĩ sau một lát, có cũng được không có cũng được gật đầu, bất quá là nước suối mà thôi, hắn cũng không có để ở trong lòng, ngược lại cảm thấy bộ dáng này của Mục Thiên Trù, có chút cẩn thận quá mức.
Do đó tự định giá có phải trong khoảng thời gian này chèn ép Mục gia quá mức hay không, lại liên tưởng đến trước đó Thôi Diễm thốt ra lời đồn đãi trong kinh thành, vệ quốc công phủ đích thật là lão lão tàn tàn, hôm nay không có một người lên được mặt bàn, không bằng tạm thời để cho bọn họ thở phào một cái, cũng có vẻ hắn làm hoàng đế khoan ái nhân từ.
Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu không nghĩ tới, chỉ là vì nước suối, lại được niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi Mục Thiên Trù về tới phủ, đưa đồ hoàng thượng ban thưởng vào phòng khách, quay Hứa Vân Noãn cười nở hoa: “Vân Noãn mau tới xem, trong này cũng có thứ hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đó.”
Hứa Vân Noãn vội vàng đứng dậy: “Cho ta?”
Đang yên đang lành hoàng thượng làm sao sẽ ban thưởng đồ cho nàng?
“Chuyện ngươi chia nước suối cho bách tính kinh thành, hoàng thượng biết được, cảm thấy ngươi có chút lương thiện, cho nên liền ban thưởng châu sai đồ trang sức.” Lúc nói chuyện Mục Thiên Trù nháy mắt với Hứa Vân Noãn một cái.
“Ca ca nói là.” Hứa Vân Noãn lập tức quỳ xuống, quay phương hướng hoàng cung dập đầu, lớn tiếng bái tạ hoàng ân, thanh âm tràn đầy hết sức chân thành.
Mục Trần Tiêu cũng theo cúi đầu, trong miệng hô vạn tuế ba lần, bởi vì hắn ngồi xe lăn không tiện quỳ xuống đất, dáng dấp này coi như là cung kính đến cực điểm.
Ngoài cửa đám nội thị phụ trách bưng đồ ngự ban nghe thấy được, yên lặng ghi tạc tình hình này ở trong lòng, sau khi hồi cung là phải bẩm báo với hoàng thượng.
Chờ đám nội thị bưng đồ ban thưởng kia đi tới, Hứa Vân Noãn nhìn thấy, lập tức quay bọn họ biểu thị cảm tạ, sau đó để Mộ Vũ và Hàn Yên nhất nhất đưa hà bao.
Đám mội thị từ chối chỉ chốc lát, lại nhận hà bao, lúc nhét vào trong ống tay áo thuận thế đè đè, cảm giác được trong đó có một tầng thật mỏng, trong lòng không khỏi vui vẻ, ngân phiếu nhiều hơn bạc nhiều.
Bookwaves.com.vn
Chờ bọn hắn được khách khí tiễn ra khỏi Mục gia, tìm được cơ hội mở hà bao nhìn, nhất thời tươi cười rạng rỡ.
“Cô nãi nãi này của Mục gia xuất thủ rộng lượng, dĩ nhiên tặng ngân phiếu một trăm lượng.”
“Tứ Quý các gần đây buôn bán lời không ít bạc, một trăm lượng ngân phiếu đặt ở trên người vị cô nãi nãi kia, cũng chính là chín trâu mất sợi lông.”
“Đối với chúng ta mà nói tính là một số lượng lớn, ở trong cung làm việc thật lâu đều không nhất định có thể tiết kiệm được.”
“Được người ân huệ, lúc hồi cung ăn ngay nói thật, coi như là trả lại ân tình cho cô nãi nãi Mục gia.”
Hôm nay người Mục gia biểu hiện ra cảm động đến rơi nước mắt với hoàng thượng, là thật thật tại tại, sau khi bọn họ hồi cung chỉ cần không thay đổi hay thêm mắm thêm muối, ấn tượng của hoàng thượng đối với Mục gia nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Nói cũng phải.”
Đợi được đám nội thị ly khai trong đại sảnh đã không có người ngoài, Hứa Vân Noãn đi tới trước mặt của Mục Thiên Trù, rất nghịch ngợm nháy mắt: “Ca ca vừa nãy ta phối hợp thế nào?”
“Không còn ai cơ trí hơn ngươi nữa.”
Bởi vì hoàng thượng trực tiếp để nội thị mang theo đồ ngự ban về Mục gia, nên dọc theo đường đi hắn cũng không có tìm được cơ hội sớm để Trần Tiêu và Vân Noãn biết được, lúc nói chuyện mới vừa rồi, hắn còn rất sợ Vân Noãn biểu hiện ra không thèm để ý vật ngự ban, trong lòng có chút lo lắng, không nghĩ tới tính tình của Vân Noãn quả nhiên thông thấu, một cái đã hiểu.