CHƯƠNG 259: NIỀM VUI NGOÀI Ý MUỐN
Dịch giả: Luna Wong
Đi Mục gia đưa xong vật ngự ban đám nội thị về tới hoàng cung, lập tức bị Lý Lâm gọi qua: “Đi thôi, hoàng thượng muốn gặp mấy người các ngươi.”
Thần sắc của Lý Lâm nghiêm túc, vài người tại chỗ sợ đến chân có chút mềm, một người rong đó có quan hệ tương đối tốt với Lý Lâm, liền vội vàng tiến lên nhét hà bao trong tay đến trước mặt của Lý Lâm.
“Lý tổng quản, đây là lần này chúng ta làm việc có được, trong ngày thường cũng không có cái gì tốt để hiếu kính người, không bằng hà bao này cho người uống chén trà.”
“Tạp gia đường đường tổng quản, phục vụ ở trước mặt hoàng thượng, uống trà không tốt hơn nhiều so với đám các ngươi sao?”
“Vâng, nào phải nhữ thứ cá nhỏ tơm nhỏ như nô tài có thể so sánh được, bất quá đây cũng là một mảnh tâm ý của chúng ta, còn thỉnh Lý tổng quản không nên ghét bỏ.”
“Được rồi, thật vất vả mới được sai phái ra đi ngoài một chuyến, chỉ cần làm tốt, chút ơn huệ nhỏ ấy tự giữ lại là được, coi như là tiết kiệm cho bản thân.”
“Nô tài không có cái gì để tiêu tiền.” Bọn họ thà rằng không cần số tiền này, cũng muốn được Lý tổng quản chỉ điểm, dù sao ở trước mặt hoàng thượng nếu nói sai một lời nửa câu, đây chính là đại sự rơi đầu.
“Không phải khách sáo với các ngươi, tự giữ lại là được, bất quá như thế này đến trước mặt hoàng thượng, cần phải ăn ngay nói thật.”
“Vâng, chúng nô tài đa tạ Lý tổng quản chỉ điểm.”
Lý Lâm bưng trà tự mình đặt ở trong tay hoàng thượng: “Hoàng thượng, mấy tên nội thị đến Mục gia hộ tống vật ngự ban đã trở về, trước không phải hoàng thượng muốn gặp bọn họ sao? Nô tài liền để cho bọn họ hậu ở ngoài điện rồi.”
“Gọi vào đi.”
“Vâng.”
“Nô tài tham kiến hoàng thượng.” Vài tên nội thị vừa vào cửa, liền cung kính quỳ rạp trên mặt đất, dáng dấp có chút nơm nớp lo sợ.
“Ngươi nói một chút chuyện các ngươi vừa nhìn thấy gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, đám nô tài hộ tống vật phẩm ngự ban đi tới Mục gia, dọc theo đường đi thấy được không ít noãn bằng, bên trong tựa hồ cũng trồng đồ, mặt khác, vị Hứa cô nương của Mục gia kia, sau khi nghe nói hoàng thượng tặng đồ cho nàng, lập tức quỳ xuống đất dập đầu nói là đa tạ hoàng thượng ân điển, mặt khác lúc đám người nô tài rời đi, Hứa cô nương còn để người đưa cho chúng nô tài mỗi người một hà bao, hà bao ở đây, thỉnh hoàng thượng ngự lãm.”
“Hà bao? Hứa Vân Noãn kia xuất thủ có rộng lượng không?”
“Hứa cô nương xuất thủ cực kỳ rộng lượng, chúng nô tài lúc đó còn tưởng rằng chỉ là mấy lượng bạc vụn liền nhận lấy, sau đó mới phát hiện bên trong đựng là một trăm lượng ngân phiếu.”
Lý Lâm lập tức đi xuống đài, nhất nhất cầm hà bao lên: “Hoàng thượng người xem, Hứa cô nương này thật đúng là rộng lượng cực kỳ.”
Hoàng đế quét hà bao thủ công thông thường một mắt, không có hứng thú gì thu hồi ánh mắt: “Nhìn hình dạng không tiền đồ của ngươi, ở bên cạnh trẫm hầu hạ, còn bạc đãi ngươi phải không?”
Bookwaves.com.vn
“Nô tài đây không phải là hiếu kỳ sao? Trong ngày thường ra ngoài ban sai, cực hiếm thấy hà bao chứa nhiều bạc như vậy.”
“Được rồi, bất quá là mấy trăm lượng bạc, nếu ngươi thích thì cầm đi.”
“Hoàng thượng, đây. . .” Nét mặt của Lý Lâm vui vẻ, vội vã quỳ xuống đất hành lễ cho hoàng thượng, “Nô tài đa tạ hoàng thượng.”
“Để tất cả những người này đi xuống đi.”
“Vâng, không nghe thấy hoàng thượng phân phó sao? Còn không mau cút xuống phía dưới.” Lý Lâm phất phất trần trong tay, đuổi những nội thị này ra ngoài, chờ ra cửa điện, lại là ném hà bao cầm trong tay về phía vài người một cái, “Nhanh, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng chướng mắt ở chỗ này, sau này làm việc cho tốt.”
“Lý tổng quản?”
“Đi mau.”
“Vâng, đa tạ Lý tổng quản.”
Vài người lấy được hà bao, trong lòng vui vô cùng, vội vã nhặt hà bao lên liền rời đi.
Trong mắt Lý Lâm lóe lên một tia tiếu ý, xoay người vào ngự thư phòng.
Hoàng thượng vẫn ở trong đóng sổ con như cũ, chưa được nửa ngày, lại nhẹ nhàng buông bút trong tay xuống: “Lý Lâm, ngươi tìm người ra đi điều tra một chút, xen bên ngoài đều đang đồn đãi cái gì.”
Địa vị của nội thị tuy rằng cao hơn hạ nhân, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là nô tài.
Đám quan lại nhân gia không muốn đắc tội nội thị, nhưng cũng sẽ không quá muốn lấy lòng, dù sao cũng là một đám hoạn quan thân thể không trọn vẹn.
Nhưng hà bao Hứa Vân Noãn đưa cho mấy nội thị, bên trong đều là một trăm lượng bạc, thái độ này cũng có chút không giống người thường.
Chẳng lẽ tình cảnh của Vệ quốc công phủ, thực sự đã gian nan đến tình cảnh như thế? Đến nội thị đều phải cẩn thận lấy lòng?
“Vâng.”
Hứa Vân Noãn không biết đo lường trong lòng hoàng thượng chút nào, lúc này nàng đang hưng cao thải liệt nghe Đinh Sơn bẩm báo chuyện bán nước trên Thanh Tuyền sơn.
“Cô nãi nãi, dựa theo phân phó của người, phàm là người tới Thanh Tuyền sơn mua nước, đều tặng một thùng nước đặc chế, số nước có thể đựng cũng có hạn, một thùng nước liền thu ba trăm văn tiền, hôm nay đã có mười sáu hộ phủ đệ đến mua nước.”
“Những người này có ý kiến gì với chuyện bản thân đi lấy nước không?”
Bookwaves.com.vn
“Như cô nãi nãi dự liệu trước đó vậy, những người này không chỉ không ý kiến, mà từng người một hưng cao thải liệt, phảng phất cao hứng cực kỳ.”
“Như thế, để người sửa đường lên Thanh Tuyền sơn một chút, tiện hạ nhân các phủ đệ đi lấy nước. Mặt khác, nước này trước hết bán cho những người này đi, nếu có người khác đến đây hỏi, cứ nói nước không đủ. Còn có quán trà của Từ lão bá đối diện Hồi Xuân đường, không cần chặt đứt đường cung ứng nước.”
Bên quán trà, nếu kết thiện duyên, sẽ không phòng tiếp tục kiên trì.
“Vâng, nô tài đều nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ không chặt đứt đường cung cấp nước cho quán trà.”
“Tốt.”
Lưu Hổ âm thầm chà xát ngón tay, có chút ngượng ngùng hỏi: “Cô nãi nãi, mỗi thùng nước ba trăm văn, có phải quá ít hay không?”
“Vốn là một ít nước thông thường mà thôi, nếu quá đắt, mới sẽ để người châm chọc Mục gia chúng ta muốn tiền đến điên rồi, còn nữa nói, đoạn thời gian trước nấm bán tốt ngoài ý liệu, hôm nay trong tay ta cũng không thiếu bạc.”
Ngoại trừ tiền bán nấm, đám người Tần Oanh Tư còn đưa tới hơn bốn vạn lượng ngân phiếu, hôm nay đều ở chỗ đó phủ bụi kìa, căn bản không có chỗ tiêu.
Lúc nào mới có thể không cố kỵ gì mua đất này nọ đây?
“Cô nãi nãi suy tính phải, là nô tài thiển cận.” Lưu Hổ mở miệng.
“Hôm nay đồ bán trong Tứ Quý các cũng đình trệ, thẳng thắn tạm đóng cửa, chia nhân thủ ra, giúp ta trồng những cây từ Giang Nam chuyện tới.”
“Vâng, nô tài đi kiểm kê nhân thủ ngay.”
Lưu Hổ đối với mệnh lệnh của Hứa Vân Noãn chính là nói gì nghe nấy, nói không cho làm sẽ không làm.
Đợi Lưu Hổ lui xuống đi, Hứa Vân Noãn liền thật vui vẻ đi tìm Mục Trần Tiêu.
Vừa tới cửa thư phòng, không nghĩ tới lại hết ý gặp Thẩm Cửu Mạch.
“Hứa cô nương.”
“Thẩm công tử làm sao sẽ đến Mục gia, ngươi là khách ít đến.” Hứa Vân Noãn hơi cong khóe môi, trong ánh mắt cũng không phải địch ý đặc hơn giống như trước nữa.
Chủ yếu là lần này Thẩm Cửu Mạch giúp nàng, thuận tiện làm Vu thị tức giận gần chết, trong lòng nàng có chút cao hứng.
Thẩm Cửu Mạch nhìn Hứa Vân Noãn, trong ánh mắt ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Yến hội trước để Hứa cô nương bị ủy khuất, trong lòng ta vẫn cảm thấy không qua được, muốn ngay mặt tạ lỗi với cô nương, nhưng làm sao cũng tìm không được cơ hội, nên càng nghĩ, chỉ có thể đến đây cầu kiến Mục tướng quân.”